Cố Bách từ từ lái xe vào tiểu khu, đỗ xe cẩn thận rồi, nghiêng đầu nhìn người nào đó, thấy trạng thái cậu coi như không tệ, không nhịn được hỏi:
– Em thấy sao rồi?
– Không sao, chỉ là có chút choáng. – Kì Nhạc mở cửa xe, cùng hắn lên lầu – Em mới uống có ba ly cũng chưa uống được bao nhiêu rượu, là tửu lượng của cỗ thân thể này quá kém sao?
– Không phải, có một số cocktail nồng độ cao. – Cố Bách âm thầm nhìn cậu, vẫn cảm giác thấy người này chưa sau như mình nghĩ, liền thuận miệng hỏi – Em chỉ uống ba chén? – Vốn kế hoạch của hắn là đem người này chuốc say một chút, ngây ngây ngô ngô rồi dễ hành sự, cho nên mới đặt lên bàn mấy ly rượu tinh nồng độ cao, bất quá khi đó vẫn luôn nói chuyện phiếm, cũng không để ý được người này có uống hay không.
Kì Nhạc nhớ lại một chút, hình dung đơn giản màu sắc cocktail, hỏi:
– Nồng độ cao à?
Cố Bách suy nghĩ một chút, quan tâm hỏi:
– Trên bàn có hai ly rượu đỏ, em uống ly nào?
– Nha, một ly trong đó không giống với cái uống cùng cậu hôm qua, tớ thấy mùi vị không tệ, vốn còn muốn uống, kết quả bị tên A Kiệt kia cướp đi lén cho bác sĩ uống, tớ liền lấy ... một ly khác uống, – Kì Nhạc yên lặng nhìn hắn – Cao sao?
Bị người cướp... Cố Bách trầm mặc chớp mắt một cái, xoa xoa đầu cậu, tra chìa khóa mở cửa:
– Không tính là cao.
Kì Nhạc rảo bước vào phòng, nghe tiếng con trai chạy tới, khom lưng ôm vào lòng xoa xoa, chợt lại nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn hắn:
– Không tính là cao?
Vậy nếu cậu đã hỏi tớ, chứng tỏ hai ly kia có một chén nồng độ cao đúng không?
Cố Bách:
– ...
Kì Nhạc nhìn chằm chằm hắn một trận, phát giận:
– Nhị Quyển, ngày hôm qua là cậu cố ý?! Chờ một chút... hôm nay không phải cậu cũng cố ý đi?
– ... – Cố Bách bình tĩnh nhắc nhở – Hình như vừa rồi là anh giật cái ly trong tay em xuống, nếu anh cố ý, thì hẳn để em tiếp tục uống.
Kì Nhạc thầm thấy cũng đúng, hơi khựng lại một chút.
– Vậy ngày hôm qua?
Cố Bách ôn hòa nói:
– Vào tắm đi, đi ngủ sớm một chút.
– ... – Kì Nhạc buông con trai xuống, nhào qua nhéo hắn, ánh mắt dưới ánh sáng ấm áp mang theo một chút men say – Đừng có CMN nói sang chuyện khác, không trả lời là thừa nhận.
Cố Bách cười cười ôm cậu vào lòng vuốt vuốt lông, thân thiết nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng:
– Đó là bởi vì anh quá yêu em.
Đáy lòng Kì Nhạc run lên, cựa mình tránh hắn ra đi vào phòng ngủ tìm quần áo chuẩn bị đi tắm, không có chút khí thế nói:
– Đừng có mượn cái cớ này, lần sau còn mưu tính ông nghư vậy, ông liền đem cái đồ chơi kia của ngươi cắt đi...
Cố Bách yên lặng đứng trong phòng khách, rất nhanh thấy cậu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, không nhịn được hỏi:
– Tự tắm được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!