Lục Viêm Bân nhìn vị ngốc nghếch nhà
mình, im lặng một lát rồi tiến lên nắm cằm Dịch Hàng nhìn trái nhìn
phải:
"Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
Dịch Hàng sờ tay hắn, ngơ ngác hỏi:
"Tôi rất khỏe, mắc mớ gì lại không thoải mái?"
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhắc nhở:
"Em bị quỷ nhập vào người."
Dịch Hàng: = =
Má ơi! Đúng rồi! Dịch Hàng mở to mắt, lập tức choáng váng, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn cảm thấy một giây sau
mình sẽ biến thành luồng khói bay mất khỏi trái đất.
Lục Viêm Bân nhìn Dịch Hàng:
"Lúc đeo bùa hộ mệnh em không nghĩ tới chuyện này à?"
Không...... Dịch Hàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn, khoan đã, bây giờ đã qua buổi trưa, nếu mình có bay thì
đã bay sớm rồi, đâu cần chờ đến bây giờ, vả lại tên đạo sĩ kia ôm đống
bùa suốt ngày cũng có bị gì đâu? Hắn đắc tội thần linh mà vẫn có thể
tiếp tục sống, chắc mình cũng ổn thôi! Dịch Hàng nhanh chóng bình tĩnh
trở lại:
"Bây giờ tôi là người, mấy thứ này không có tác dụng với tôi đâu, đi ăn cơm đi."
Lục Viêm Bân lo lắng quan sát thêm vài
lần, xác định Dịch Hàng không có việc gì mới sờ sờ đầu hắn, đặt thức ăn
vừa mua lên bàn, bảo hắn ngồi xuống ăn cơm. Sau khi ăn xong bữa cơm đơn
giản, hai người tự giác đi tắm. Vừa bước vào phòng tắm, Lục Viêm Bân
phát hiện trong này cũng treo đầy bùa màu vàng, mặt trên còn dùng chu sa vẽ mấy kí hiệu loằng ngoằng đỏ như máu, trông cực kì khủng khiếp.
Hắn
im lặng một lát, bình tĩnh tắm rửa rồi mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Dịch Hàng lấy mấy lá bùa trong túi nilon
ra, vỗ bộp bộp lên ghế sô pha, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thầm
nghĩ nữ quỷ hay thây ma gì đó chẳng có gì đáng sợ nữa, hắn ngoắc ngoắc
tay với Lục Viêm Bân, nghênh ngang nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!