Cố Bách tựa vào đầu giường, kiên nhẫn
giải thích cho người nào đó rằng song long nhập động không gây chết
người, hơn nữa còn có vài tiểu 0 thích như vậy, Kì Nhạc ngơ ngác nhìn
anh, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: ..... Thật sao?
Cố Bách không trả lời, bàn tay bên hông
nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên, anh im lặng một lát rồi chỉ
vào màn hình:
"Cậu có thể tắt thứ này đi được không?"
Người trong lòng đang ở bên cạnh, gần như có thể chạm vào bất kì lúc nào, đã vậy bọn họ còn thảo luận những vấn
đề không thuần khiết, trước mặt lại xuất hiện những cảnh không thuần
khiết, Cố Bách cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa nhào qua đã là cực hạn
rồi.
Kì Nhạc ngẩn ra, chợt nhớ tới việc Cố
Bách là gay, cậu vội vàng tắt video, quan sát anh một chút, thử hỏi:
"Anh có phản ứng khi xem cái này hả?"
Cố Bách nhíu mày, giọng nói có chút thấp: Cậu thấy thế nào?
Không biết có phải do tác dụng của ánh
đèn hay không, Kì Nhạc cảm thấy ánh mắt của người này hơi khác so với
bình thường, con ngươi âm trầm, thâm thúy và mang theo chút gì đó nguy
hiểm, giống như muốn nhấn chìm người khác vậy, thậm chí không khí xung
quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội. Cậu từ từ nhích người sang bên cạnh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: Sao tôi biết được.
Biết mình đã dọa cậu sợ, Cố Bách cố gắng
điều chỉnh tâm tình của mình, thản nhiên nói:
"Sợ cái gì? Nếu tôi thật sự muốn làm cũng không tìm cậu."
Kì Nhạc cảm thấy cũng có lý, im lặng một chút, sau đó nhịn không được mở miệng hỏi:
"Vậy anh muốn tìm ai?"
Thật không dễ dàng mà, thế nhưng lại chủ
động hỏi câu này..... Tâm tình của Cố Bách không tệ, anh nhìn cậu,
nói:
"Tôi không phải loại người chỉ cần tình dục không cần tình yêu như Ninh Tiêu, cậu hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!