Cố Bách không muốn Lục Viêm Bân tìm tới
cửa ngay lúc này, bởi vì làm thế rất dễ khiến hai người kia nghi ngờ là
do anh mật báo, thế thì hình tượng của anh trong lòng Tiểu Nhạc sẽ sụp
đổ, nhất định không thể để điều này xảy ra, vì thế anh nhắn tin cho Lục
Viêm Bân, nói rằng mới nhận được tin tức, có thể tối nay Dịch Hàng sẽ
xuất hiện ở quán bar, muốn bắt người về khai trai thì hãy chuẩn bị sẵn
sàng. Lục Viêm Bân hồi âm rất nhanh, chỉ có hai chữ hiểu rồi, Cố Bách
cất di động, tiếp tục ngồi yên, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay
đổi.
Giờ phút này Lục Viêm Bân đang đứng trước cổng đại học S, đại học hàng đầu thành phố C. Sau một lúc hỏi thăm, rốt cuộc hắn cũng tìm được bệnh nhân còn lại trong phòng bệnh lúc trước của Dịch Hàng, nhưng bây giờ đột nhiên nhận được tin tình báo quan trọng,
hắn không cần phải hỏi nữa, hắn nhìn người nọ:
"Nếu cậu không biết em ấy ở đâu thì tôi đi đây."
Đạo sĩ đã biết đại khái tình huống, vì
thế bình tĩnh hỏi:
"Nếu anh lo lắng cho anh ta thì mua một cái phù bình an đi, 20 đồng một cái, chịu không?"
Lục Viêm Bân không trả lời mà hỏi lại:
"Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy em ấy, mua xong thì đưa cho em ấy bằng cách nào?"
Đạo sĩ thầm nghĩ có lý, im lặng trong
chốc lát rồi kiên nhẫn nói:
"Anh có thể đợi đến khi tìm được anh ta rồi đưa, nếu không tìm được thì tự mình mang cũng được, anh thấy thế nào?"
Lục Viêm Bân hỏi:
"Thứ này có tác dụng gì?"
Đạo sĩ nghiêm túc trả lời:
"Trừ tà, bảo vệ bình an, phòng ngừa yêu ma quỷ quái bám theo, rất linh nghiệm......"
Lục Viêm Bân nói: Tạm biệt.
Đạo sĩ: ......
Đạo sĩ trở tay không kịp, rõ ràng đàm
phán đang rất thuận lợi, sao đột nhiên lại biến thành thế này, chẳng lẽ
mình nói sai chỗ nào rồi sao? Hay là người này cảm thấy mình đang gạt
người?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!