Kì Nhạc trả lại di động cho Lục Viêm Bân, kinh ngạc hỏi:
"Nếu anh không thể chịu được bộ dáng này của anh ta, cảm thấy không khống chế nổi, vậy anh còn chụp lại làm gì? Không phải để trưng cho đẹp đâu nhỉ?"
"Không phải, tôi chụp cho bạn bè xem thử, nhờ bọn họ giúp tôi phân tích một chút." Lục Viêm Bân bình tĩnh nói,
"Phân tích xem là do sự tự chủ của tôi có vấn đề hay em ấy có vấn đề, kết quả tất cả bọn họ đều cho tôi hai chữ."
Kì Nhạc im lặng trong chốc lát, hỏi thử: ...... Thiếu ngược?
"Không phải, là làm luôn."
Kì Nhạc: ......
"Cho nên người có vấn đề không phải là tôi." Lục Viêm Bân dừng một chút,
"Tôi cảm thấy ý kiến của bạn mình không tồi."
Kì Nhạc tiếp tục im lặng, thầm nghĩ đồ
ngốc kia, tốt nhất anh đừng để hắn bắt được, nếu không tự cầu nhiều phúc đi, tôi không giúp anh được rồi.
Lục Viêm Bân nhìn cậu:
"Cậu không biết em ấy ở đâu thật sao?"
Thật mà. Kì Nhạc chân thành nói,
"Tôi từ chối nghĩ cách giúp anh ấy nên anh ấy bỏ đi rồi, anh ấy không có nói mình đi đâu, thật ra tôi cũng không thân với anh ấy cho lắm."
Lục Viêm Bân im lặng trong chốc lát, theo bản năng định nói gì đó, lúc này di động đột nhiên vang lên, hắn bắt
máy:
"A lô, bên chú có không? Vậy thôi..... Bỏ đi, tôi nghĩ em ấy không dám đến đó đâu, chú về đi." Hắn cúp điện thoại, quay sang nhìn hai người:
"Ở nghĩa trang cũng không có."
Cố Bách và Kì Nhạc nhìn đồng hồ trên
tường, thầm nghĩ đàn em hay bạn bè của người này thật là thảm, hơn ba
giờ sáng còn bị bắt ra nghĩa trang tìm người, không biết có bị dọa đến
bệnh không đây?
Cảm thấy có hỏi tiếp cũng vô dụng, Lục
Viêm Bân chuẩn bị đi về, trước khi đi không quên quay đầu lại nhìn Kì
Nhạc lần cuối:
"Nếu cậu nhớ ra bất kì điều gì, cứ gọi điện thoại cho tôi, đến giờ vẫn chưa tìm được, tôi sợ em ấy sẽ đi lạc đến những nơi kì quái hoặc nguy hiểm."
Hai người tiễn Lục Viêm Bân ra cửa, Kì
Nhạc an ủi:
"Anh ấy đâu phải là con nít, anh ấy biết tự chăm sóc bản thân mà, có thể đi đến nơi kì quái nào chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!