Chương 32: Ở chung

Được Cố Bách cho vào ở chung, Kì Nhạc vô

cùng sung sướng, tuy không muốn chờ thêm một phút nào nữa, nhưng cậu cảm thấy không nên biểu hiện quá lộ liễu, vì thế trước tiên thu dọn đồ đạc

cho con mèo, giả vờ hỏi: "Tôi còn chưa thu dọn đồ đạc, bây giờ đã hơn

chín giờ rồi, hay là..... Ngày mai tôi đến được không?" Kì Nhạc ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Cố Bách, thầm nghĩ cậu đừng gật đầu đồng ý

nha, rạng sáng mấy hôm trước tớ còn chạy qua nhà cậu mà, giờ đó còn được thì giờ này có hề gì, thời gian không phải là vấn đề!

Cố Bách hiểu cậu như lòng bàn tay, hiển

nhiên cũng biết cậu đang nghĩ gì, thật ra anh chỉ hận không thể khiêng

cậu về nhà ngay lập tức, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu, vì thế

đành phải ráng nhịn, cầm đồ của con mèo lên: "Cũng được, tôi đưa mèo về

trước vậy." Cố Bách ôm con mèo trước ngực, không dùng quá nhiều lực để

giữ nó, anh mở cửa phòng ngủ ra, muốn cho nó biết mình sắp đưa nó đi.

Mẹ nó, mày giả vờ nữa đi, kì này tiêu

thật rồi..... Kì Nhạc oán thầm trong lòng, buồn bã đứng dậy tiễn Cố

Bách, thầm nghĩ không có gì, cùng lắm thì nhịn thêm một đêm nữa vậy, dù

sao cũng quen rồi, trừ phi hai người kia chơi mấy trò khẩu vị nặng.

Thấy mình bị tên chủ nhân điên khùng ôm

ra cửa, Tiểu Quyển vội vàng nhảy xuống, vọt thẳng vào trong nhà, duỗi

móng vuốt ra ôm lấy Kì Nhạc, cọ cọ vào cổ cậu: "Meo meo meo —!"

Mấy ngày nay vất vả lắm mới được ăn uống

bình thường, không muốn trải qua cuộc sống mơ hồ không xác định kia nữa, tôi quyết không đi đâu hết!

Kì Nhạc và Cố Bách nhìn con mèo, cả hai

đều vô cùng hài lòng. Kì Nhạc ôm con trai nhà mình, thầm nghĩ vào thời

khắc quyết định vẫn là nó hữu dụng nhất, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Bách:

"Hay là...... Tôi đi theo luôn được không?"

Cố Bách sờ sờ mèo, từ bi nói: "Ừ, cậu thu dọn đồ đạc đi."

Kì Nhạc vô cùng vui vẻ, tùy tiện ném vài

bộ quần áo vào túi xách, sau đó chợt cảm thấy buồn phiền, bây giờ cậu

vẫn chưa biết mình nợ môn nào, phải làm sao đây!?

Cố Bách liếc cậu một cái: "Chuyện gì?"

"Tôi bị mất trí nhớ mà." Kì Nhạc thở dài, "Cho nên tôi không biết mình nợ môn nào cả, trước mắt chỉ biết hai môn......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!