Kì Nhạc hôn mê không lâu lắm, lúc được đưa lên giường cậu đã mở mắt
rồi, nhưng ý thức vẫn còn rất mơ hồ, chỉ cảm giác được bác sĩ đang tiến
hành kiểm tra cho mình, còn mọi người thì đứng thành vòng tròn ở xung
quanh, có điều không thể nhìn thấy diện mạo của bọn họ, thậm chí không
thể nghe được bọn họ nói gì. Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung,
nhịn không được nhắm chặt mắt lại. Sau một hồi mất đi ý thức, cậu mở mắt ra, bác sĩ đã rời đi nhưng những người kia vẫn còn ở đó.
Yêu Tinh lo lắng hỏi:
"Tiểu Viễn, em cảm thấy thế nào?"
Cơn giận của Kì Nhạc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tuy giọng nói hơi
suy yếu nhưng vẫn thể hiện rõ sự chán ghét:
"Cái thằng biến thái kia đâu? Bảo hắn cút ngay!"
Yêu Tinh hưng phấn quay đầu lại:
"Mày nghe thấy không? Tiểu Viễn kêu mày cút kìa."
Ninh Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, do góc nhìn bị hạn chế cho nên Kì Nhạc
chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, vẻ mặt của người nọ vẫn thản nhiên
như cũ, không hề có chút bất mãn, sau khi nghe xong chỉ liếc nhìn Kì
Nhạc một cái rồi lập tức xoay người rời đi không hề lưu luyến. Mọi người cứ tưởng là hắn nghe lời, nhưng Kì Nhạc lại thấy rất rõ — Ánh mắt kia
chứa đầy sự khinh thường, giống như lúc nãy hôn cậu, chẳng khác gì đang
nhìn một đống rác rưởi.
Mẹ kiếp..... Kì Nhạc rất tức giận, tuy bản thân mắc bệnh tim bẩm
sinh nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy mình là đồ bỏ, từ trước đến nay
chưa có ai nhìn cậu bằng ánh mắt như thế. Kì Nhạc biết người mà Ninh
Tiêu nhắm vào là chủ nhân cơ thể này chứ không phải mình, nhưng sau một
chuỗi sự kiện vừa rồi, cậu cảm thấy độ chán ghét của mình dành cho tên
này ngày càng tăng. Kì Nhạc tự hứa với lòng, nếu sau này tên đó có xuất
hiện trước mặt cậu, cậu sẽ vờ như không quen biết.
Tiêu. Mặt Trẻ Con nhịn không được cất tiếng gọi, là bạn trai của
Ninh Tiêu, hiển nhiên cậu ta cũng muốn đi theo, trước khi đi không quên
quay đầu lại nói:
"Anh Tiểu Viễn, mấy ngày nữa em sẽ trở lại thăm anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!