Chương 28: Ác mộng

Cố Bách định hẹn ngày mai, nghe cậu nói thế thì rất vui vẻ, anh lập

tức cầm tô thức ăn cho mèo lên, mèo cụp tai đang ăn ngon lành thì bị

đoạt mất thức ăn, nó duỗi móng vuốt ra khều khều hai cái, nhưng làm thế

nào cũng không với tới được, nó tức giận chui vào trong ổ, kêu inh ỏi:

Meo meo meo meo –!

..... Kì Nhạc im lặng một lát,

"Nó đang kêu phải không? Không phải nó đang ỉu xìu sao?"

Cố Bách vô cùng bình tĩnh, hoang mang nói:

"Tôi cũng không rõ lắm, tôi đang mở loa ngoài, có phải nó nghe được tiếng của cậu nên mới kêu không?"

Kì Nhạc cảm động:

"Chắc là vậy rồi, bây giờ anh có rảnh không?"

"Có, tôi sẽ tới ngay." Cố Bách dừng lại một chút,

"Tiếng động ở chỗ cậu là tiếng gì thế?"

"Một lời khó nói hết." Kì Nhạc nói,

"Quyết định vậy đi, tôi chờ anh, nhớ lái xe cẩn thận."

Ừ. Cố Bách cúp điện thoại, tâm tình vô cùng tốt, sau đó đổ thức ăn

cho mèo vào trong bao, thả cái tô nhỏ trên tay xuống. Thấy cái tô nhỏ

của mình quay lại, mèo cụp tai vui vẻ chạy tới gần, nhưng khi đến gần

lại không thấy thức ăn đâu, nó tức giận phóng về ổ: Meo meo meo –!

Cố Bách sờ đầu nó:

"Sẽ được ăn ngay, đừng gấp."

Mèo cụp tay tức giận gạt tay Cố Bách ra, tiếp tục kêu inh ỏi: Meo meo meo meo –!

Cố Bách vui vẻ cầm chìa khóa đi ra ngoài, lúc anh đến khu cư xá, Kì

Nhạc đã đứng chờ sẵn dưới lầu. Cố Bách nhìn cậu lên xe, quan sát cậu một lúc, ngạc nhiên hỏi: Sao lại thế này?

Kì Nhạc giật giật khóe miệng, rầu rĩ nói:

"Đừng nói nữa, đi thôi."

Cố Bách nhìn cậu lần nữa, nhưng không hỏi gì thêm, nhanh chóng chở

cậu về nhà mình. Hai người ngồi trên thảm, tựa lưng vào giường lớn, cúi

đầu nhìn mèo cụp tai, Cố Bách khen:

"May là có cậu, thấy cậu nó mới chịu ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!