Quán bar vẫn chưa mở cửa buôn bán, đột nhiên xuất hiện người lạ rất
dễ gây chú ý, Diệp Thủy Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chạy qua tách
hai người ra, lạnh lùng nhìn người nào đó:
"Mấy ngày nay vất vả lắm Tiểu Viễn mới trở lại bình thường, mày còn tới đây làm gì?!"
Kì Nhạc: ......
Dịch Hàng: = =
Ẻo Lả lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quan sát người nào đó:
"Hèn chi tao thấy rất quen mắt, chậc, rõ ràng tướng tá rất được, tiếc thật."
Dịch Hàng run rẩy:
"Mấy người muốn nói gì thì nói, tôi có việc gấp tìm cậu ấy....."
Diệp Thủy Xuyên lạnh lùng nhìn Dịch Hàng:
"Hình như hai người mới quen nhau mấy ngày thì phải? Có chuyện gì để nói?"
Thật mà.
Dịch Hàng đáng thương nhìn Kì Nhạc, Cậu nói gì đi.
Kì Nhạc hoàn hồn:
"Anh hai, anh đi đi, để em nói chuyện với anh ta."
"Không được, cái thằng này có gì để nói với em chứ, nếu không nói rõ ràng, anh sẽ lo lắng."
Kì Nhạc giải thích:
"Anh ta và bạn trai xảy ra chút mâu thuẫn, cho nên mới tìm em nghĩ kế giúp."
"Thì ra cái tên khốn muốn bạo cúc cậu mà cậu nói chính là bạn trai của cậu?" Ẻo Lả ngồi bên cạnh ngay từ đầu, vì thế nghe rất rõ những lời
Dịch Hàng nói lúc mới chạy vào, hắn nhớ lại,
"Hôm cậu xuất viện, anh đẹp trai mà cậu gọi là anh yêu là bạn trai của cậu à?"
Phải, chính là hắn.
"Nếu cậu đã gọi hắn là anh yêu, chứng tỏ cậu rất thích hắn." Ẻo Lả
kinh ngạc,
"Nếu cậu thích hắn như thế, hắn muốn thượng cậu, sao cậu lại không cho thượng? Hay là cậu muốn thượng hắn?"
Dịch Hàng lắc đầu nguầy nguậy:
"Có điên mới muốn thượng hắn!"
"Cậu vừa không muốn thượng hắn, vừa không muốn hắn thượng cậu.... Vậy tại sao hai người lại ở chung với nhau?"
Dịch Hàng nghẹn ngào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!