Một câu mất trí nhớ vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, ai
cũng tỏ vẻ không tin, nhưng một màn vừa rồi thật sự rất khác với ngày
thường, lẽ nào là sự thật? Người nằm dưới đất ngồi bật dậy, lau vụn dưa
hấu còn sót lại trên mặt, quát:
"Xạo vừa thôi, đánh tao xong rồi kiếm cớ nói mình mất trí nhớ, mày tưởng mày nói vậy là tao tha cho mày chắc?"
Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu cầm tờ khăn giấy Yêu Tinh
đưa cho lau mặt, mặc kệ tên kia, lúc nãy đã trút giận xong, bây giờ
trạng thái của cậu không tốt lắm, cậu không muốn đánh nhau nữa.
Người nọ tiếp tục rống to:
"Thằng đê tiện, tao cho mày biết...."
Yêu Tinh cắt lời:
"Được rồi, dừng tại đây đi, nào, đứng lên."
Người nọ nắm tay Yêu Tinh đứng dậy, nhếch miệng giơ lan hoa chỉ, nói:
"Được, nể mặt Tiểu Xuyên tao tạm tha cho mày."
Cái quái gì thế, người khơi mào cuộc chiến không phải là mấy người
sao? Hay là ban nãy mấy người bị mộng du? Kì Nhạc mở to mắt, sau đó thấy một trong hai người đứng ra can ngăn ban nãy chạy tới:
"Anh hai, anh có sao không?"
Ẻo Lả: Không sao....
Kì Nhạc ngẩn ra, cảm thấy như bị sét đánh, biểu tình trên mặt trở nên rất khó coi, cậu run run kéo Yêu Tinh sang một bên:
"Tình địch của tôi..... Là cậu ta?"
"Ừ, chính là cái thằng đê tiện đó."
Yêu Tinh hưng phấn xắn tay áo,
"Em muốn đánh nó không? Anh giúp em.... Em mất trí nhớ thật sao?"
Kì Nhạc không trả lời, cảm thấy hơi sốc, cậu cứ tưởng tình địch của
mình là tên kênh kiệu đằng kia, ai ngờ lại là cậu nhóc này, tuy đã
trưởng thành nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ con, thấp hơn cậu nửa cái
đầu, thân hình khá gầy và ốm yếu, lên giường chắc chắn không đủ mạnh... Rốt cuộc cô gái kia ưng cậu nhóc này ở chỗ nào?
Chẳng lẽ chủ nhân cơ
thể này quá xấu nên không thể chiếm được trái tim của cô ta?
Mọi người thấy Kì Nhạc không nói gì đều quay sang nhìn cậu, phòng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!