Tối nay Kì Nhạc uống rất nhiều, không phải vì rượu chưa phát huy tác
dụng mà là cậu lên cơn kéo Cố Bách vào quán bar uống tiếp. Cố Bách đã
sớm điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêng đầu nhìn cậu:
"Rốt cuộc cậu khóc cái gì?"
Tôi khóc hồi nào. Kì Nhạc tìm chỗ ngồi xuống,
"Đó là nước mưa, anh bị hoa mắt rồi."
Cố Bách nhắc nhở:
"Vừa rồi cậu đã thừa nhận mình khóc."
"Tôi thấy anh đứng khóc một mình, sợ lòng tự trọng của anh bị tổn thương nên mới nói như vậy." Kì Nhạc liếc Cố Bách, Hiểu chưa?
Dưới tác dụng của ánh đèn và chất cồn, ánh mắt kia càng trở nên xinh
đẹp hơn, Cố Bách âm thầm quan sát, mặc dù biết rất có thể người này là
Tiểu Nhạc, nhưng đột nhiên thay đổi cơ thể, thật khó mà thích ứng kịp,
đã vậy còn đổi thành gương mặt mà mình quen biết, nhưng cũng may là ấn
tượng vẫn không có gì thay đổi, Cố Bách nghĩ mình có thể từ từ làm quen
với việc này.
"Hình như bên ngoài mưa không lớn lắm."
Kì Nhạc rót hai ly rượu, giữ nguyên quan điểm:
"Đã nói là nước mưa rồi."
Cố Bách cười cười, không phản bác. Kì Nhạc cầm ly rượu lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn, uống đi."
Cố Bách bất đắc dĩ, đành phải uống với cậu. Kì Nhạc uống cạn, tiếp
tục rót rượu vào cả hai ly, nhỏ giọng hỏi:
"Vừa rồi anh khóc cái gì?"
Tâm tình không tốt.
Kì Nhạc im lặng một lát:
"Là do lá thư kia khiến anh cảm thấy cậu ấy biết anh thích cậu ấy phải không?"
"Cũng có thể cho là vậy."
Cố Bách chợt nhớ tới cảm giác sau khi đọc
xong bức thư mấy ngày trước, thở dài, "Sức khỏe của Tiểu Nhạc vốn không
tốt, vì thế tôi không dám nói, bây giờ lại phát hiện cậu ấy đã biết, thế mà tôi.... Tôi yêu cậu ấy như vậy, thế mà trước khi cậu ấy chết, tôi vẫn không thể chính miệng nói với cậu ấy, đến lúc hay tin cậu ấy đã
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!