Chương 18: Đêm mưa

Biểu tình của Kì Ngạc cứng ngắc, cả người đều hóa đá, trong đầu bất

chợt xuất hiện một khung cảnh — Sau khi biết được sự thật, Cố Bách giận

dữ xông tới lột sạch quần áo của cậu, sau đó bắt cậu quỳ úp sấp trên

giường, giống tư thế của Mặt Trẻ Con lần trước, cuối cùng túm lấy eo

cậu, bắt đầu bạo cúc của cậu, bạo tới bạo lui, bạo đến chết đi sống lại.

Mẹ nó, quá tàn nhẫn rồi! Tim Kì Nhạc run lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc thứ trên tay: Vào bằng cái này.

Cố Bách nhận ra đó là chìa khóa của nhà trọ, nghiền ngẫm hỏi,

"Là Tiểu Nhạc nói cho cậu biết?"

Kì Nhạc cười gượng:

"Phải, tôi vừa khôi phục được một chút trí nhớ."

Cố Bách nhíu mày:

"Có nhớ ra việc hai người quen nhau thế nào chưa?"

Kì Nhạc chột dạ trả lời:

"..... Cái này thì chưa."

Cố Bách gật gật đầu, quan sát cậu:

"Vậy cậu tới đây làm gì?"

Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, sau đó nháy thêm mấy cái nữa: Là vì.....

Sao?

"Được rồi, tôi sẽ nói thật cho anh biết." Kì Nhạc dùng ánh mắt chân

thành nhìn Cố Bách,

"Thật ra tôi cũng chưa nhớ được gì nhiều nên mới tới đây nhìn thử, biết đâu có thể nhớ thêm gì đó, đúng không?"

Cố Bách không trả lời, nếu vừa rồi không nghe thấy tràng cười khoái

trá của cậu, anh đã miễn cưỡng tin vào điều này, nhưng anh đã nghe được, sau đó còn nhớ tới một chuyện, lúc trước người này có thể mặt không đổi sắc lừa Dịch Hàng, bây giờ khó mà đảm bảo người này không lừa anh.

Kì Nhạc bị Cố Bách nhìn đến sợ hãi, cười gượng:

"Thật mà, anh thử nghĩ xem, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi lừa anh làm gì chứ."

Ừ. Cố Bách đáp một tiếng, hỏi ngược lại,

"Cậu đã đến đây rồi, có nhớ được gì chưa?"

Kì Nhạc còn đang lo lắng không biết Cố Bách có nghe được tràng cười

khoái trá của mình không, nghe anh hỏi vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xung quanh đánh giá:

"Để tôi suy nghĩ chút đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!