Sức khỏe của Kì Nhạc không tốt, khi còn sống chưa thức đêm bao giờ,
lần này phải thức suốt đêm vẽ tranh, thiếu chút nữa cậu đã bị ép chết,
chưa kể đến việc chạy tới chạy lui tốn rất nhiều sức lực, nhưng nếu sự
tình kết thúc tốt đẹp thì cũng không có gì đáng nói, đằng này cậu lại tự đào hố chôn mình, đây đúng là cú sốc lớn đối với cậu.
Diệp Thủy Xuyên thấy cậu ngơ ngác rồi bất chợt nổi điên, sau đó im re không nói gì, rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng: .... Em bị sao vậy?
Kì Nhạc ngồi trên giường, hai mắt hằn đầy tơ máu:
"Anh hai, một lời nói dối sẽ dẫn đến một trăm lời nói dối khác, biết không?"
Diệp Thủy Xuyên ngơ ngác gật đầu: Biết.
"Vì vậy sau này anh đừng nên nói dối." Kì Nhạc rầu rĩ nói, Sẽ gặp quả báo....
".... Ừ, rốt cuộc em bị gì vậy?"
Không có gì. Kì Nhạc nằm xuống giường,
"Em đầu hàng rồi, chờ cậu ta tìm tới cửa thôi."
Chờ ai?
Kì Nhạc phất tay:
"Không ai cả, anh đi đi, em muốn ngủ."
Diệp Thủy Xuyên quan sát một lúc, thấy Kì Nhạc thật sự muốn ngủ nên
thuận miệng dặn dò:
"Tối nay có tổ chức bữa tiệc mừng em xuất viện."
Kì Nhạc ừ một tiếng, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến việc này,
cậu cảm thấy buổi tối Nhị Quyển nhất định sẽ phát hiện ra ngày tháng năm trên bức tranh, sau đó sẽ chạy tới đây tính sổ với mình.
Kì Nhạc trùm
chăn lên đầu, ngủ rất say, trong mơ, cậu nhìn thấy Cố Bách cầm bức tranh đến tìm mình chất vấn: Thế này là thế nào?
Kì Nhạc vô tội nói:
"Sao tôi biết được, bức tranh đó là do Kì Nhạc vẽ mà, có thể do nhất thời nổi hứng nên cậu ấy mới ghi đại ngày nào đó...." Nhìn bức tranh khiến mình tự chui đầu vào rọ, cậu vò đầu cười gượng:
"Đây không phải là hôm nay sao, ha ha, trùng hợp quá."
Ánh mắt của Cố Bách trở nên sắc bén:
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin?"
Kì Nhạc ngước mặt nhìn trời:
"Tôi bị mất trí nhớ, chỉ nhớ mang máng vậy thôi.... Chờ tôi khôi phục trí nhớ rồi chúng ta bàn tiếp được không?"
Cố Bách xé nát tranh và thư, giận dữ hét lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!