Kì Nhạc nín thở nhìn Ninh Tiêu uống nước, sau đó nghe Ninh Tiêu hỏi: Vị gì đây?
À, Kì Nhạc giải thích,
"Ly này vừa đựng nước trái cây xong." Lúc
nghiền thuốc Kì Nhạc có thử qua một chút, vì thế mới biết nó có vị trái
cây. Cậu âm thầm quan sát, thấy Ninh Tiêu không có phản ứng gì mới thở
phào nhẹ nhõm. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Kì Nhạc hỏi một số
chuyện về chủ nhân cơ thể này, Ninh Tiêu không những không tỏ ra mất
kiên nhẫn mà còn giải đáp tất cả các vấn đề. Kì Nhạc nhìn đồng hồ:
"Bọn họ có biết anh đến bệnh viện không?"
Không, thế nào?
"Hỏi cho biết vậy thôi." Kì Nhạc an tâm,
"Trở lại vấn đề chính đi, sau này chúng ta vẫn phải thường xuyên chạm mặt nhau, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng là em trai của tôi...."
Cậu ta? Ninh Tiêu cúi đầu lặp lại, Là ai?
Kì Nhạc ho khan một tiếng:
"Tôi bị mất trí nhớ, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhớ ra tên của cậu ta."
"Hôm qua cậu còn nói cả đời này cũng không thể khôi phục trí nhớ mà."
"..... Anh làm ơn giữ im lặng, nghe tôi nói trước đã."
Ninh Tiêu đành phải làm theo lời đối phương, trước kia vừa nhìn thấy
Trịnh Tiểu Viễn hắn liền cảm thấy phiền, không muốn phí một giây với
người này, nhưng bây giờ không giống, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác, giống như thay da đổi thịt vậy,
huống hồ bộ dáng của người này cũng không tệ, nếu là bây giờ, hắn không
ngại phí một chút thời gian.
"Anh và em trai tôi đang yêu nhau, tôi chỉ có một đứa em này....."
Ninh Tiêu lên tiếng cắt lời:
"Cậu nghe ai nói cậu chỉ có một đứa em thế?"
".... Tạm thời tôi chỉ biết tôi có một đứa em, anh đừng ức hiếp người mất trí nhớ, làm ơn câm miệng lại, cảm ơn!"
Ninh Tiêu khẽ nhíu mày, thấy đối phương có xu hướng xù lông, hắn
không những không bực tức mà còn cảm thấy thích thú, vì thế im lặng chờ
đối phương nói tiếp.
Kì Nhạc liếc nhìn đồng hồ, trong lòng bắt đầu nổi điên, chuyện này
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!