Chương 11: Giả ngu

Kì Nhạc dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Cố Bách, giả ngu: Anh nói gì?

Nhị Quyển. Cố Bách nhắc nhở, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu,

"Trước khi té xỉu cậu đã gọi cái tên này của tôi, làm thế nào mà cậu biết được nó?"

..... Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, bắt đầu run rẩy.

Cậu và Cố Bách sống nương tựa nhau đã lâu, vì thế cậu hiểu Cố Bách

hơn bạn bè bình thường rất nhiều. Gia tộc của Cố Bách rất lớn, có rất

nhiều nhánh, thế hệ trước thích dùng số để sắp xếp thứ tự con cháu được

sinh ra, mỗi thế hệ dùng mỗi danh tự khác nhau, thế hệ của bố Cố Bách

gọi là Mao (lông), từ trên xuống dưới là Đại Mao, Nhị Mao. Thế hệ của Cố Bách gọi là Quyển (vòng), đương nhiên tên này chỉ dùng với con trai, con gái sẽ dùng hai chữ giống nhau làm nhũ danh, ví dụ như Niếp Niếp.

Trong đám con trai đồng lứa, Cố Bách đứng hàng thứ hai, cho nên gọi là Nhị Quyển.

Đặt tên như thế để cho tiện, chỉ có người trong gia đình mới gọi cái

tên đó, vì vậy thầy giáo và bạn học của Cố Bách không hề biết điều này,

bố mẹ Cố Bách hiển nhiên sẽ không kêu con trai mình bằng cái tên quê mùa như vậy, chỉ kêu là Tiểu Bách. Sau này các đời trước lần lượt qua đời,

một số nhánh trong gia tộc lần lượt chuyển đi, vì thế lúc Cố Bách lên

lớp năm, trên cơ bản không còn ai gọi anh bằng cái tên đó nữa, trái lại

khi còn bé, Kì Nhạc nghe mọi người gọi Cố Bách là Nhị Quyển, cảm thấy

rất dễ nhớ, vì thế tiếp tục gọi cho đến tận bây giờ.

Nhưng con trai luôn có chút tự ái, vì thế sau vài lần nói chuyện

riêng với nhau, Kì Nhạc hứa chỉ dùng tên này khi có hai người bọn họ.

Cậu rất giữ lời, chưa từng nói cho ai biết, mặc dù hai người đã thỏa

thuận với nhau vậy, trong lớp vẫn có vài người nghe được tên này, sau đó cậu và Cố Bách chuyển nhà, không còn liên lạc với bọn họ, vì thế bọn họ không có khả năng nhớ rõ cái tên này.

Nếu không tính lúc Kì Nhạc được đẩy vào phòng mổ nhịn không được hét

lên cái tên kia thì ngoại trừ gia đình hai bên ra, người duy nhất biết

được tên này chính là Tiểu Dĩnh, đó cũng là lần đầu tiên cô nàng nghe

thấy. Lúc ấy Kì Nhạc sợ Cố Bách sẽ không vui, nhưng sau khi quan sát vẻ

mặt của người nọ, thấy người nọ không tức giận nên cậu cũng yên tâm.

Sau đó Tiểu Dĩnh tò mò hỏi Cố Bách để ý chuyện này lắm sao, Cố Bách

nói lúc còn nhỏ thấy tên này nghe rất quê nên mới để ý một chút, bây giờ thì không quan trọng, nhưng ngoại trừ người thân và Tiểu Nhạc, anh

không muốn nghe người khác gọi anh như thế.

Sắc mặt của Tiểu Dĩnh tối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!