Chương 10: Bí mật

Sau nửa ngày và một đêm, rốt cuộc Kì Nhạc đã bình tĩnh trở lại, trên

thực tế, phần lớn thời gian cậu chỉ biết uống rượu rồi lăn ra ngủ, nếu

không thì tìm đồ ăn, bất quá thời gian còn sót lại cũng đủ để cậu suy

nghĩ thông suốt.

Cơ thể của cậu không tốt, hồi đó không ai chịu chơi với cậu, chỉ có

Cố Bách ở bên cạnh cậu, không để bất kì ai ăn hiếp cậu, hai người chơi

với nhau từ nhỏ đến lớn, ba mẹ của cả hai đều là người bận rộn kiếm

tiền, có thể nói mấy năm gần đây cậu và Cố Bách nương tựa nhau mà sống,

cả hai đã trở nên thân thiết như hình với bóng.

Do cơ thể của cậu không được tốt, trên phương diện nào cũng là Cố

Bách chăm sóc cậu. Kì Nhạc còn nhớ rất rõ khi cậu học trung học, có một

người bạn nói đùa rằng Cố Bách vừa là cha vừa là mẹ vừa là vợ vừa là

chồng kiêm luôn chức bảo mẫu và vệ sĩ của cậu, tuy người nọ nói năng hơi quá đáng một chút, sau đó cũng bị cả hai dạy dỗ một trận, nhưng không

thể không thừa nhận cậu ta nói rất đúng, Cố Bách còn thân với cậu hơn cả người thân trong gia đình.

Chuyện hôm qua thật sự khiến Kì Nhạc bị tổn thương, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu chợt nhớ một tháng trước khi làm phẫu thuật, cậu từng nói với Cố Bách mình chưa từng hẹn hò với ai, lỡ như phẫu thuật

thất bại sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, mấy ngày sau, Tiểu Dĩnh liền tới tìm cậu.

Tiểu Dĩnh rất dịu dàng, cô nàng là cô gái mà cậu quen lâu nhất, cậu

cũng rất thích Tiểu Dĩnh, vì thế hai người quyết định hẹn hò với nhau.

Trong một tháng hẹn hò đó, tất nhiên bọn họ đã tay trong tay dắt nhau đi dạo, nhưng hoàn toàn không có cảm giác tim hồng bay phất phới hay mặt

đỏ tim đập, bây giờ nghĩ lại, Kì Nhạc cũng không chắc tình cảm đó có

phải là tình yêu hay không, nhưng có một điều cậu dám chắc là: Tuy Cố

Bách và Tiểu Dĩnh thông đồng với nhau lừa gạt cậu, nhưng đó cũng chỉ vì

không muốn cậu phải tiếc nuối mà thôi.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kì Nhạc cảm thấy thoải mái hơn hẳn,

không còn tức giận nữa, chỉ là không ngờ hôm nay đến nghĩa trang lại gặp được Cố Bách. Kì Nhạc thầm nghĩ, mới sáng sớm cậu ta chạy tới đây làm

gì?

Chẳng lẽ tới đây sám hối? Chuyện này không hợp lí! Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, cậu quyết định đến gần xem thử.

Thấy Cố Bách đang nói gì với bia mộ của mình, Kì Nhạc tò mò bước nhanh hơn, đến khi tới gần

rồi, cậu lại đứng ngây ra tại chỗ.

— Cố Bách khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!