Vốn tưởng rằng bạn tù trở về, không khí trong phòng sẽ từ bi ai biến thành êm ái, nhưng ngay tại khoảnh khắc Hoa Hoa viết tên mình lên giấy cho tôi, tôi đã biết, tôi ngây thơ rồi.
Đương nhiên đó không phải lỗi của Hoa Hoa, tôi nghĩ nếu có thể, nhất định cậu ấy cũng sẽ khao khát được nói tào lao không ngớt như Dung Khải, chỉ có điều cậu ấy không thể. Dù thật lòng rất đồng cảm với Hoa Hoa, nhưng tôi vẫn cố không biểu lộ ra ngoài, bởi vì nếu đổi lại, nếu tôi là Hoa Hoa, tôi cũng không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt "Cậu thật đáng thương", mặc dù đó đúng là cảm giác thật của tôi lúc này.
Đôi khi tôi rất hâm mộ Dung Khải, thằng ranh kia vô tâm vô tư, nên cứ sống trơ trơ mà sảng khoái, hoàn toàn chẳng có cảm giác gì.
Lúc này, làm mình làm mẩy xong, Tiểu Phong Tử cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt tập trung, chẳng biết đang suy tưởng cái gì.
Tôi cũng nhàn rỗi, lúc cậu ta càn quấy tôi còn thấy ầm ĩ, nhưng đến khi cậu ta im lặng, căn phòng này thật chẳng còn gì hay ho, thế nên tôi lại vội vàng bắt chuyện, "Tiểu Phong Tử, đang muốn tu tiên đó à?"
Dung Khải rất nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay tôi đang gọi cậu ta, lập tức lườm nguýt kháng nghị, "Ai cho phép anh tự tiện đặt biệt danh cho tôi?"
Tôi nhướn mày, "Thế cậu gọi Hoa Điêu là Tên câm thì đã được cho phép chưa?"
"Đấy là tôi chỉ nói sự thật."
"Tôi đây cũng rất khách quan mà."
"…" Hiếm khi Dung Khải bị tôi chèn ép tới á khẩu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ được một giây, rồi cậu chàng lại lập tức bắt được trọng tâm, "Biệt danh thì ai cũng phải công bằng, anh phải nghĩ cho mỗi người một cái."
Tôi nhủ thầm Dung Khải thật là vô vị, nhưng trên thực tế, tôi tán gẫu với cậu ta thì cũng chẳng khá hơn gì, trong đầu lập tức hiện ra đủ loại nick name, cuối cùng tôi cười bỉ ổi, đảo mắt qua từng người trong phòng, "Hay luyên thuyên, Tiểu Phong Tử (Nhóc khùng), hay ngủ, Đại Kim Tử (Kim bự), hay đọc sách, Thư Ngốc Tử (Mọt sách), nằm giường trên kia, Hoa Hoa."
Dung Khải vẫn đang khoái chí lắng nghe, đến từ cuối cùng thì mất vui hẳn, "Tại sao nó lại khác?"
Tôi choáng, có thế mà cũng phải tị nạnh, "Hay cũng gọi cậu như thế nhé? Dung Dung?"
Thân lừa ưa nặng, Dung Khải lập tức vui vẻ chấp nhận biệt danh vừa nãy, sau đó giơ tay chọt chọt ván giường bên trên, "Hê, Tên câm, mày thấy Hoa Hoa thế nào? Thích thì vỗ giường hai cái, không thích thì vỗ một cái."
Tôi vểnh tai, tập trung tinh thần hệt như ngày xưa nghe thầy giáo đọc điểm kiểm tra trước lớp.
Rầm —–
Không phải vỗ, mà là nện, Hoa Điêu thực nể tình.
"Xì xì xì," Dung Khải vừa quơ tay xoa đầu, vừa ngẩng mặt lên kêu, "Không thích thì thôi, làm gì phải đập kinh thế, bụi mù cả giường tao rồi!"
Tôi im lặng đứng dậy.
Mở cửa phòng số Mười bảy, vung tay hô lớn, "Báo cáo, tôi muốn đến phòng sinh hoạt chung!"
Tiên sư bố nó, không thể ngồi đây thêm một giây nào nữa!
"Lắm chuyện thế, sao lúc ăn cơm về không đi luôn đi?!" Hai quản phạm đang chơi cờ trên hành lang bực mình hô lên, nhưng vẫn có một người đứng dậy bước tới.
Nhà giam số Hai, gồm mười bảy phòng, có ba quản giáo, bao gồm Du Khinh Chu, ngoài ra còn rất nhiều hiệp quản phạm. Hiệp quản phạm, nghĩa như mặt chữ, hỗ trợ quản giáo quản lý phạm nhân. Những người này phần lớn đều sắp mãn hạn tù, thuộc kiểu chỉ cần giám thị sơ sài, vì nhà giam thiếu thốn nhân sự nên được mấy quản giáo hùn tay đề bạt lên làm cán bộ.
Sau khi đưa tôi đến phòng sinh hoạt chung, quản phạm nọ liền vội vàng quay lại chơi cờ. Phòng sinh hoạt chung có hai quản giáo, đang tán gẫu bên cửa sổ, vị trí nọ rất tốt, vừa mát mẻ, vừa có không khí trong lành, lại vừa quan sát được toàn bộ căn phòng.
Du Khinh Chu không ở đây, tôi đến phòng sinh hoạt chung vài lần đều chưa từng gặp gã, tôi đoán chắc là gã ngủ lại văn phòng luôn.
"Ô, Phùng huynh đệ tới rồi." Tôi chân trước mới bước vào, chân sau đã có người quen nhạt nhẽo nhích lại.
Lý Trùng Sinh, nghe đâu ba mươi lăm, nhưng mặt mũi nhìn kiểu gì cũng thấy giống năm mươi ba, vào tù năm 96, phạm nhân thâm niên của khu nhà giam số Hai, phòng Mười bốn.
Thực ra thì tôi với hắn cũng chẳng quen biết nhiều, chỉ có thể nói hắn rất thân thiện, ạch, đương nhiên, con người tôi cũng khá thân thiện, nên chỉ vài buổi tối gặp nhau tại đây, giống hai bà cô đã có chồng, nhàn rỗi liền xúm lại con cà con kê.
"Sao lại không tới, phòng tôi như cái nhà xác." Tôi thở dài thườn thượt, hận không thể lôi tóc ra bứt như rơm rạ.
"Hiểu mà hiểu mà, cậu đúng là xúi quẩy, tự nhiên lại bị tống vào cái phòng đó." Lý Trùng Sinh kéo một cái ghế cho tôi ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!