Chương 47: (Vô Đề)

Thưởng thức kỹ xảo diễn xuất lỗi lạc của Tiểu Phong Tử xong, thật lâu sau tôi vẫn chưa hết bồi hồi, lặng lẽ đứng trên sàn đá sáng loáng như gương suy ngẫm về đời người. Tôi nhớ năm xưa mình cũng kiếm cơm bằng hai bàn tay, đôi lúc một buổi chiều kiếm được cả căn hộ, đương nhiên, căn hộ hồi ấy cũng tiện nghi lắm. Còn bây giờ, tôi liều chết liều sống làm cả buổi chiều, có lẽ còn chẳng đủ tiền đóng thuế đất đai một tháng.

Nhưng, bây giờ tôi kiên định.

Anh đây cũng từng theo nghề kỹ xảo đấy, nghĩ vậy, tôi thấy thoải mái hơn. Bên kia Tiểu Phong Tử đã ôm "bạn gái" phóng khoáng rời đi, tôi vội vàng chạy tới, bắt kịp cậu trước cổng phòng triển lãm. Hai đứa nhóc đang phân chia chiến lợi phẩm dưới tán cây, đồng thời đúc rút kinh nghiệm và tranh giành phần hơn.

"Lúc nãy vẻ mặt mày không được tự nhiên, nếu anh không chuyển đề tài, có khi cô ta sinh nghi ấy."

"Ừ, anh chuyên nghiệp, nhưng tiền vẫn phải chia tôi năm phần, đừng có hòng tham ô."

"Mẹ kiếp, mày không định đóng tiền học phí à, anh đây vừa bán vừa tặng rồi đấy."

"Bà đây từ xưa đến nay chỉ học mót chứ chả đóng tiền bao giờ đâu nhé."

"…"

Tôi nghe không nổi nữa, hắng giọng gọi, "Dung Khải!"

Tiểu Phong Tử thấy tôi, không nói hai lời nhét nửa số tiền vào tay đứa con gái, sau đó vui vẻ tung tăng chạy lại, "Sao anh lại ở đây? Không đi làm à?"

Tôi vỗ đầu cậu một cái, "Xong việc chưa?"

Tiểu Phong Tử toét miệng cười, "Đi thôi!"

Lúc rời đi, tôi nhìn lại đứa con gái phía sau, nhỏ giọng hỏi Dung Khải, "Không chào tạm biệt à?"

Tiểu Phong Tử đáp, "Dẹp đi, tôi có biết tên nó là gì đâu."Trên đường về, tôi càng nghĩ càng cảm thấy Tiểu Phong Tử làm như vậy là không ổn, nhất là khi cậu chàng vênh váo ngồi bắt chéo chân trên xe ba gác ngâm nga, tôi lại càng muốn càm ràm đôi câu.

"Cậu làm việc đó… Không được hay lắm đâu." Đây là nói thật, nếu hai người suýt mua hàng kia mà biết, chắc họ tức chết mất.

"Thế này mà đã không hay á? Vậy thì anh chưa nhìn thấy cái gì gọi là không hay thực sự rồi." Tiểu Phong Tử giơ tờ báo chẳng biết ai ném vào xe tôi lên che nắng, "Bây giờ cạnh tranh khốc liệt lắm, làm vậy cũng là lẽ thường."

Tôi thực lòng chẳng muốn biết làm thế nào mới là lẽ không thường.

"Chúng ta mới ra tù, nếu đã muốn trở lại đường ngay thì đừng làm như vậy nữa."

Tiểu Phong Tử mất kiên nhẫn, quay ngoắt không thèm nhìn tôi nữa, phất phất tay, "Được rồi được rồi, tôi biết ý anh là gì rồi, nhưng đi cái đường ngay của anh, chắc chưa được nửa năm tôi đã chết mất xác."

Giờ tôi mới hiểu tâm trạng của mấy ông bố hay đánh đòn lũ quý tử, đúng là không đánh thì cha không nguôi giận được!

Chẳng biết có phải ông trời thấu hiểu tâm tình của tôi hay không, mà con đường đang trơn tru bằng phẳng đột nhiên nhảy ra một cái ổ gà, tôi không để ý nên lao thẳng vào, xe ba gác giật tung lên, Tiểu Phong Tử cũng văng lên khoảng 10cm rồi đập mông xuống ván gỗ, oai oái kêu la, "Cái đm làm gì thế hả Phùng Nhất Lộ? Đau chết mất!"

Tôi vốn cũng thấy tội nghiệp, nhưng nghe câu này thì sầm mặt, thẳng thừng ra lệnh, "Gọi là anh."

Tiểu Phong Tử nhìn tôi hai giây, lắc đầu, "Xì."

Tôi thật muốn bóp cmn chết thằng ranh này luôn!

Đi ngang qua siêu thị, tôi dừng xe, định bụng chỉ mua một ít đồ ăn, thế nhưng vừa bước vào, Tiểu Phong Tử đã lấy ngay một chiếc xe đẩy, sau đó bạt mạng ném vào giỏ đủ các loại rác rưởi linh tinh, khoai chiên phồng tôm thì thôi không nói, đằng này còn cả nước trái cây đóng hộp rồi bánh mì, thậm chí cả pho mát, mà toàn là hàng nhập khẩu mấy chục đồng một miếng!

Tôi chịu sao nổi, cậu cứ bỏ vào là tôi lấy ra, đến nỗi trông hai bọn tôi như đang đánh nhau trước quầy đông lạnh.

"Phùng Nhất Lộ, anh lắm chuyện vừa chứ! Tôi muốn ăn cái gì còn phải chờ anh cho phép à?" Tiểu Phong Tử vừa ấm ức vừa phẫn nộ, khuôn mặt tròn xoe đằng đằng sát khí.

Tôi không thể tức giận với cậu được, chỉ cảm thấy mệt mỏi, "Không phải tôi lắm chuyện, mà cậu phải hiểu cuộc sống của chúng ta bây giờ như thế nào, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm…"

"Thôi xin," Tiểu Phong Tử chịu không nổi, ngắt lời tôi, "Có phải không mua được đâu."

Tôi (-_-|||), "Ừ, nhưng mua xong thì cả ngày hôm nay làm lụng vô ích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!