Chương 45: (Vô Đề)

Mấy ngày sau đó, tôi và Tiểu Phong Tử dốc hết sức đi tìm nhà cho thuê, môi giới ở khu thương mại cũng tìm giúp chúng tôi vài lần nhưng đều chẳng được gì, vì thế ai cũng khuyên, đừng tốn công vô ích, thời buổi này mà đòi kiếm căn hộ một phòng, thôi thì cứ tự mua gạch về mà đắp.

Nhưng trời cao không phụ người có tâm, ngay lúc bọn tôi nản lòng thoái chí, trên cột điện, bị đống quảng cáo chữa bệnh vảy nến giang mai mụn nhọt ung thư tuyến tiền liệt che khuất hơn nửa, một tờ thông báo có phòng cho thuê đập vào mắt chúng tôi.

Chủ nhà là một cụ ông khoảng sáu mươi tuổi, nhìn rất hiền lành, nói là già rồi, được con gái đón về nhà mới, nhà cũ bỏ không, tiện thì cho thuê luôn — tám trăm một tháng, bốn tháng đóng một lần.

Một vạn thoắt cái đã tụt xuống còn sáu ngàn tám, nhưng chỗ ở tạm thời không phải lo. Tôi và Tiểu Phong Tử dọn dẹp sơ qua một chút rồi bắt đầu tính tiếp. Thực ra cũng không cần phải tính nhiều, nhà có rồi, tất nhiên giờ phải đi tìm việc, chỉ có điều trước khi tìm việc, tôi muốn về thăm phòng Mười bảy.

"Đừng có làm trò, chẳng lẽ phòng Mười bảy xếp hàng ra đấy cho anh thăm à? Thăm Tên câm thì có." Tiểu Phong Tử nói lời này trong lúc đang chổng mông quay cuồng trải nệm trên sàn nhà, mãi đến cuối mới nhận ra, mặc dù có nệm, nhưng sàn nhà vẫn là sàn nhà, mà dù không có nệm thì giường vẫn là giường, thế là cậu chàng quyết đoán chiếm giường trước, còn tôi cứ thế bị phân cho nằm nệm dưới sàn.

"Đại Kim Tử có vợ, Chu Thành có chị, Hoa Hoa chỉ có chúng ta, chúng ta không lo thì chẳng còn ai lo cho cậu ấy nữa." Lúc nói lời này, tôi đang ngồi thiền trên tấm nệm trải dưới sàn nhà, nín thở tập trung, nhắm mắt thư giãn, ảo tưởng dưới mông không phải tấm nệm cũ kỹ, mà là đài sen hoặc ngai vàng.

"Đừng có luôn mồm chúng ta chúng ta, chỉ có anh thôi, tôi chả đi đâu." Tiểu Phong Tử ngáp một cái, xoay người tìm tư thế dễ chịu, kiên quyết nằm chết dí trên giường, "Tôi để thời gian đấy ngủ một giấc còn hơn."

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ ngợi nửa ngày cũng chỉ ra được một câu, "Vô tâm vô tính."

Tiểu Phong Tử rất thích lời nhận xét này, bằng chứng là lúc sắp ngủ, cậu chàng nghêu ngao hát đi hát lại hơn mười lần "Rồi rồi rồi rồi rồi rồi tôi là chú bán báo vô tình."Đầu xuân, trời vẫn lạnh, cái lạnh ở ngoại ô còn rõ rệt hơn nhiều. Năm ngoái tôi ngồi trong phân xưởng, vừa cặm cụi lao động, vừa khấp khởi mong trời mau tối để về căng

-tin húp một bát canh nóng, chỉ thế thôi cũng đủ mỹ mãn vô cùng.

Bây giờ ngẫm lại, dường như đã qua mấy đời.

Đưa Hoa Hoa đến không phải Du Khinh Chu, tôi hơi thất vọng, nhưng thất vọng rất nhanh đã chuyển thành rạng ngời sung sướng vì được gặp lại Hoa Hoa. Cậu cũng không hề giấu nỗi vui mừng, từ đằng xa đã cong miệng cười, đến nỗi tôi cũng không kiềm chế nổi, tới khi phát hiện ra thì hai mép đã sắp chạm mang tai.

Thấy Hoa Hoa ngồi xuống, tôi vội vàng nhấc điện thoại lên, sốt ruột hỏi, "Dạo này có khỏe không?"

Thời gian thăm tù có hạn, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút để trò chuyện với Hoa Hoa.

Hoa Hoa cũng đã chuẩn bị trước, sột soạt viết rất nhanh rồi áp tờ giấy lên vách thủy tinh cho tôi xem: Khỏe, bốn ngày rưỡi.

Tôi mỉm cười, đây là câu trả lời kiêm chọc ghẹo tôi, đúng vậy, tôi mới ra tù bốn ngày rưỡi thôi.

Nhưng tưởng chừng như đã qua rất lâu, rất lâu rồi.

"Đại Kim Tử và Chu Thành cũng khỏe chứ?"

Hoa Hoa gắng sức gật đầu.

"Phòng Mười bảy có người mới không?"

Hoa Hoa lắc đầu.

"Thế thì mấy đứa thích lắm nhỉ, ba người ở phòng năm người."

Hoa Hoa liếc tôi, cúi đầu viết mấy chữ to, giơ lên: Thỉnh không nói lời vô ích.

Ặc, được rồi, tôi quay lại chuyện chính. Hắng giọng một cái, tôi xuất ra uy nghiêm của anh Lộ, trịnh trọng nói, "Bây giờ anh và Tiểu Phong Tử đang ở cùng chỗ, tạm thời ăn uống không lo, nhưng chưa đi tìm việc, bọn anh đang tính chuyện này."

Hoa Hoa mím môi, suy nghĩ một lát rồi viết: Không phải đã nói là bán căn hộ lấy tiền kinh doanh sao?

Đối với vấn đề này, tôi suy tưởng nửa ngày, mãi đến khi cằm hơi ngưa ngứa, đưa tay định gãi, trong đầu bỗng lóe ánh hào quang, "Bây giờ giá đất đang lên, chưa nên bán, đợi thêm chút nữa."

Hoa Hoa gật đầu, coi như đã hiểu.

Tôi thầm thở phào, nhưng đề tài đã cạn, nên ngay cả câu "Phải chăm sóc tốt cho mình, nhớ ăn ngon mặc ấm, anh gửi tiền vào cho" cũng đã nói xong, mà thời gian mới trôi qua một nửa. Ờ rồi, mắt to trừng mắt nhỏ vậy. Cũng may tôi và Hoa Hoa luôn ăn ý, cậu là cái hũ nút, hồi trước mỗi khi tôi hết chủ đề để ba hoa, cả hai cũng ngồi đần mặt ra thế này, không cần cố sức kiếm chuyện để nói, chỉ im lặng ngồi cạnh nhau thôi, tâm đã thấy bình an lắm rồi.

Tóc Hoa Hoa lại dài ra, bù xù cực đáng yêu, tôi tưởng tượng mình được thò tay vò vò, cảm giác thật tuyệt vời.

Rất nhanh đã hết giờ, tôi nói với cậu, "Đừng cắt tóc nữa, cứ để vậy đi, đẹp lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!