"Sao thế? Ba anh cho thuê nhà à?" Tiểu Phong Tử nhìn cánh cửa, rồi quay sang nhìn tôi, "Hay anh nhầm số nhà rồi?"
Sao tôi có thể nhầm số nhà được, tôi ở đây ba mươi năm rồi đấy!
"Ai đó?" Có lẽ mãi không thấy ai đáp lời, người bên kia lại hô một tiếng, lần này âm thanh rất gần, hình như đã ra đến cửa.
Tôi rất kinh ngạc, không ngờ hơn năm năm rồi mà tôi vẫn nhận ra giọng nói của dượng. Hít sâu một hơi, tôi đáp, "Con đây."
Âm thanh trầm trầm quanh quẩn trong hành lang u ám, như một linh hồn ma quỷ.
Người trong nhà hình như ngơ ngẩn, chần chờ hồi lâu, mới chậm rãi mở khóa.
Gương mặt so với ngày xưa đã già nua rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, mái tóc hoa râm, khác xa so với trong trí nhớ nên mãi tôi mới nhận ra.
"Ai như…" Người đàn ông cố nặn ra một nụ cười, giọng nói khản đặc, như thể cuống họng đã bị thuốc lá phá hỏng, "Đúng là Nhất Lộ rồi…"
Một tay chống lên khung cửa, tôi nhếch mép, nửa cười nửa không, "Cám ơn dượng còn nhớ đến con."
Câu chuyện tới đây thì dừng lại.
Hành lang lâu năm không tu sửa chẳng có đèn đóm, tôi và Tiểu Phong Tử như hai vị khách không mời mà đến, đứng trong bóng tối, ngay trước căn phòng khách ấm áp, chờ đợi chủ nhân nói, mời vào.
Nhưng chủ nhân không mở miệng.
Ánh đèn vàng từ khe cửa hắt ra, chiếu sáng tôi và Dung Khải, nhưng không thể chiếu sáng cả hành lang lạnh lẽo.
"Ai đấy, sao mở cửa đứng lâu thế…" Giọng một người phụ nữ, theo tiếng bước chân, càng lúc càng gần.
Tôi nheo mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi người đàn bà kia xuất hiện, từ từ tiến vào tầm nhìn.
Khá bất ngờ, vẻ ngoài của bà ta vẫn hệt như năm đó.
"Hi," Tôi vẫy tay, mỉm cười, "Trông bà thoải mái nhỉ."
Bà ta đeo tạp dề, tạp dề dính bột mì, tôi nghĩ chắc bà ta đang làm sủi cảo hoặc nhào mì trong bếp, nhưng đó không phải vấn đề chính, vấn đề chính là vừa nhìn thấy tôi, bà ta đã xù lông như một con nhím.
"Sao mày lại được ra ngoài?"
Câu hỏi này rất kỳ quái, nhưng tôi chưa giận, bởi vì thái độ của bà ta quá khác thường, không hề la hét chửi bới, có thể thấy bà ta đang cố kìm chế cảm xúc, cố gắng cực kỳ.
"Giảm án," Tôi đáp, "Nên tôi ra sớm một năm."
Lông mày nhíu chặt, bà ta trưng vẻ mặt khinh bỉ tôi đã quá quen, nhưng ngược lại chỉ làm tôi thấy bình tĩnh hơn.
"Nói chuyện căn hộ đi." Tôi vừa mệt muốn chết, lại vừa buồn ngủ, nên không thích vòng vo.
"Nói cái gì?" Giọng bà ta cao vút lên, nhưng chưa tới mức chói tai.
Tôi cảm thấy vấn đề này rất tức cười, "Ừ, nên nói gì nhỉ? Hay là tôi hỏi còn bà trả lời nhé?"
"Nhất Lộ…" Dượng đứng một bên run rẩy mở miệng, thoạt nhìn như muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng bản thân còn chẳng nhận ra chính mình mới là người căng thẳng nhất.
"Dượng trả lời thay cũng được," Tôi rất rộng lượng mỉm cười, sau đó tự nhủ lòng, lát nữa bất kể nhận được đáp án gì, tôi cũng phải nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng hộc máu ra, "Tôi nhớ căn hộ phía Bắc của các người tuy nhỏ nhưng vẫn ở được mà, sao thế, mang đi cho thuê rồi à?"
Vẻ mặt dượng khó xử, muốn nói lại thôi, bộ dạng đó chẳng riêng tôi nhìn không nổi, mà cả bà ta cũng nhìn chẳng nổi, vì thế bà ta kéo chồng sang bên cạnh, sau đó hất hàm với tôi, tư thế như gà mái chuẩn bị chiến đấu, "Không cho thuê, bán rồi."
"Ồ, thế à," Tôi gật đầu, tặc lưỡi khen ngợi, "Thế tiền đâu, để dành cho tôi à?"
"Mày mơ đẹp nhỉ!" Bà ta trợn mắt lườm tôi, như thể sắp nhào lên liều mạng với tôi bất cứ lúc nào, "Anh trai tao mấy năm bệnh tật tốn bao nhiêu tiền, mày nghĩ nhà tao không hỗ trợ à? Lúc anh tao chết thì mày ở đâu? Mày còn đang ngồi trong nhà đá! Cả tiền đưa tang với tiền mua hũ đựng tro đều là tao bỏ ra đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!