Chương 41: (Vô Đề)

Tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều về khoảnh khắc bước chân khỏi nhà giam.

Tỷ như, chạy thẳng ra giữa đường cái, rít gào với từng chiếc xe đi qua, thấy không, ông đây tự do rồi! Lại tỷ như, dựng ngón giữa với lũ cảnh sát vũ trang hung hăng trên trạm gác, mẹ nó có giỏi thì bắn thử xem? Hoặc tỷ như, noi theo khí phách lão Tưởng trong sự biến Tây An*, chạy một mạch lên đỉnh núi trút hết nỗi lòng! Hoặc cũng có thể cào cào cổng sắt khóc lóc om sòm.

Tóm lại, ảo tưởng đó chủ yếu chỉ là những hình ảnh lướt qua rất nhanh. (Sự biến Tây An là cuộc binh biến bắt giữ Tưởng Giới Thạch tại Tây An do Trương Học Lương và Dương Hổ Thành thực hiện, nhằm gây áp lực buộc Tưởng hợp tác với Đảng Cộng sản chống Đế quốc Nhật Bản vào ngày 12 tháng 12 năm 1936, khi Tưởng đến Tây An. Sự biến Tây An gây chấn động thế giới đương thời. Chi tiết xem thêm tại đây: http://vi. wikipedia. org/wiki/S%E1%BB%B1_bi%E1%BA%BFn_T%C3%A2y_An)

Nhưng sự thật thì, tôi rất bình tĩnh.

Thậm chí cả mấy năm qua, tôi chưa bao giờ bình tĩnh như giây phút này.

Tôi ngẩn người nhìn lên bầu trời, giống Hoa Hoa đã làm vô số lần, nhìn đàn chim sải cánh theo bầy, nhìn lũ se sẻ chuyển từ cành cây này sang cành cây nọ. Tôi biết đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình, tôi phải trang nghiêm cảm nhận, phải xúc động nhân sinh, nhưng chẳng biết tại sao, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi mù tịt đứng bên đường, để vào thành phố chỉ có một con đường này mà thôi, nhưng thế thì sao? Ở trong tù tôi chẳng cần lo toan chuyện sinh tồn, mỗi ngày chỉ cần làm việc, ăn cơm, tan tầm, ngủ theo quy định. Bây giờ tôi đã thoát khỏi nơi đó, cuối cùng tôi đã đạt được tự do khao khát bấy lâu, nhưng tôi lại đột nhiên mất phương hướng.

Vô số xe cộ tạt ngang trước mắt tôi, đối với một tên tội phạm mới ra tù còn đang lúng túng, tất nhiên họ không có bất cứ hứng thú gì.

Tôi muốn giơ tay đón xe, nhưng giơ một nửa lại thu tay về.

Tôi không có tiền.

"Sao anh lâu lắc thế," Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lười biếng, "Tôi ngồi đây chờ đến trưa rồi này, phải ra từ sáng chứ?"

Tôi xoay phắt người lại, một bọc quân phục đập vào mắt tôi. Bộ quần áo quá lớn, lòa xòa cả xuống đất, không biết bao nhiêu năm chưa giặt, bẩn đến nỗi chẳng nhìn ra màu xanh biếc lúc đầu, có mấy chỗ còn rách rưới, lộ ra vải bông đen tuyền bên trong. Nếu không có cái đầu quen thuộc hiện diện trên đó, tôi còn tưởng kia là bộ quân phục thành tinh.

"Sao nhìn cậu như đống rác thế này?" Tôi ghét bỏ lấy đầu ngón tay chọt chọt hai cái, "Hay là xã hội bây giờ thịnh hành kiểu cái bang?"

"Biến mẹ anh đi," Dung Khải nổi giận, hất tay tôi ra, "Anh thử ngủ ngoài này nửa tháng xem có chết rét không?"

Giờ tôi mới để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Khải đỏ bừng, không phải vì tức giận, mà là vì lạnh cóng, nhiều chỗ còn nứt nẻ, lại nhìn cách đó không xa có một túp lều tạm bợ dựng bằng bìa các

-tông, loáng thoáng còn thấy vài người đắp chăn bông rách nát ngủ bên trong.

Tôi muốn hỏi cậu ở đằng kia à? Nhưng tôi không mở miệng được. Có thứ gì đó nghẹn ngang cổ họng, âm thanh không thể phát ra. Tôi gắng sức hít sâu, đè nén nỗi bí bức trong lòng, thật lâu sau mới gượng gạo hỏi, "Sao không đi tìm bạn học?"

Dung Khải chép miệng, đĩnh đạc nói, "Tìm rồi, cậu ta cho tôi ở nửa tháng, về sau vợ cậu ta không vui, tôi nghĩ mình cũng không nên ở đó mãi, thế là cuỗm hai sợi dây chuyền vàng rồi bỏ chạy."

Một trận gió lạnh thổi qua, giờ tôi mới cảm nhận được thế nào gọi là ngổn ngang trong gió…

"Cái đm cậu nói lại xem cậu cuỗm cái gì?!"

"Cái đ*t anh gào lên làm gì," Tiểu Phong Tử lấy ống tay áo cọ cọ lỗ tai, "Tôi trả lại rồi, anh lắm chuyện thế!"

Tôi nhướn mày ngờ vực, "Thật chứ?"

Tiểu Phong Tử sầm mặt, "Vớ vẩn, nếu không thì làm sao cậu ta chịu sảng khoái đưa cho tôi một trăm đồng tiền? Cái này gọi là lệ phí cảm ơn!"

Tôi đỡ trán, mẹ kiếp thế cũng được sao?!

"Cậu làm thế, chắc bạn học nghỉ chơi cậu luôn nhỉ?"

Tôi vốn chỉ định đùa một chút, chẳng ngờ Tiểu Phong Tử lại nhún vai vẻ bất cần, thoải mái hời hợt bảo, "Nghỉ chứ, nên giờ tôi chẳng có chỗ nào đi, đang định lang thang bên ngoài diễn khổ nhục kế để quay lại đó, hì hì…"

Tiểu Phong Tử cười lên nhìn rất trẻ con, nhất là hai má lúm đồng tiền, rất ngộ nghĩnh.

Tôi thích nhìn cậu cười, nhưng không phải bây giờ.

Túm lấy bộ quân phục của cậu, không để ý bụi đất và mùi vị, tôi ôm cổ Dung Khải, "Nghĩ cách giúp anh hai, trở về kiểu gì?"

Tiểu Phong Tử lườm tôi một cái, lên tiếng, "Yên tâm, tôi tính cả rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!