Cuốn sách Vương bát đản đưa chia làm hai phần, phần đầu là hành vi quy phạm, tổng cộng ba mươi tám mục, phần sau là điều lệ chế độ, nhưng phần này chi tiết hơn nhiều, nào là chế độ quản lý quân sự hóa, chế độ cải tạo lao động, chế độ giáo dục bắt buộc, chế độ sát hạch giảm hình phạt linh tinh, mẹ nó chứ hồi tôi còn đi học cũng chả học nghiêm túc thế này bao giờ, chỉ cần thuộc mười chữ trong bài tứ tuyệt "Nhất thủ ngũ ngôn" là thầy giáo đã cảm động rớt nước mắt tuyên dương tôi đến tận trưa, thế mà vào đây, ròng rã hai ngày, không ngờ tôi và Dưa hấu ở văn phòng quản giáo lại thật sự thuộc lòng ba mươi tám cái mục chết tiệt kia. Còn về phần mấy chế độ đằng sau, ai muốn học thì học, ông đây miễn. Mới đầu Dưa hấu cũng bồn chồn muốn thử, nhưng đọc qua một lần liền váng đầu hoa mắt, thế là cũng bỏ cuộc. Tôi rất khinh bỉ người như thế, hoặc là kiên trì đến phút chót, hoặc là tự mình ra quyết định, chứ còn chờ người khác bỏ cuộc mới bỏ cuộc theo, đó là cái kiểu gì?
Được cái Dưa hấu luôn có sẵn mấy tin tức con con kể tôi nghe giải sầu, vậy nên coi như hắn cũng còn ít tác dụng, giúp cho buổi học nhóm đỡ bị giải tán.
Nghe nói giám khu trưởng của khu số Mười lăm rất có thế lực, các quản giáo cũng oai phong lừng lẫy, đồng thời bị giam tại khu số Mười lăm phần lớn đều là tội phạm lĩnh án hơn hai mươi năm, thời hạn thi hành án dài nhất, tất nhiên rất dễ bồi dưỡng phe phái thế lực, ví dụ như phòng mấy và phòng mấy là một nhóm, phòng mấy và phòng mấy ngứa mắt nhau, rồi ví dụ như kẻ nào tọa ủng nửa giang sơn khu số Mười lăm, có người trợ giúp chấn chỉnh nội vụ, lao động, đun nước, sai vặt.
Bởi vì tôi ở khu số Hai, nên những gì Dưa hấu nói tôi nghe rất xa xôi, nhưng sau khi khi hắn vắt óc hơn nửa ngày mới nặn ra được cái cụm từ "Tọa ủng nửa giang sơn" thì tôi lại buồn cười. Chẳng rõ đám người kia rửng mỡ quá hay là ngồi tù nhàm chán quá, nên mới phải bày ra mấy trò hão huyền để tự an ủi tinh thần, vào tù cmnr, còn cái gì mà tọa ủng giang sơn, tưởng mình đang xuyên việt chắc?
Ngược lại, mấy chuyện ngồi lê đôi mách về vương bát đản lại làm tôi khá hứng thú, nghe Dưa hấu nói, kỳ sát hạch này vốn phải để khu nào khu nấy tự phụ trách, nhưng bởi vì lần này người mới chỉ có hai chúng tôi, nên lãnh đạo nhà giam quyết định, sát nhập giáo dục, thế là Dưa hấu được đưa tới đây. Thực ra chẳng ai thích nhận trách nhiệm huấn luyện phạm nhân mới, đã chán ngắt, không lương không thưởng, lại còn phải ra đề rồi kiểm tra như bảo mẫu, cứ nhìn Dưa hấu bị đưa sang đây mà không phải tôi được đưa sang kia là biết, Vương bát đản bị bắt nạt, mấy chuyện cực khổ thường rơi xuống đầu những kẻ không có quyền thế, hoặc những kẻ không tạo được quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên, hiển nhiên, Vương bát đản nằm trong số đó.
Nhận thức này giúp tôi sáng láng rạng rỡ, cả người khoan khoái hẳn lên. Chiều hôm sau, Vương bát đản đúng hạn tiến hành sát hạch bọn tôi, mới đầu là kiểm tra tổng thể, sau đó tiếp tục kiểm tra thí điểm. Hình như đã biết trước bọn tôi không chịu học điều lệ, nên gã khẽ nhướn mày, nửa cười nửa không bảo, "Giỏi nhỉ, trong bao nhiêu người mới, chỉ có hai cậu dám không học chữ nào."
"Không phải, thưa quản giáo," Dưa hấu đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích, "Hai chúng tôi đầu óc trì trệ, ba mươi tám mục đã học hết hơi rồi, thật sự là…"
"Vốn phải có năm mươi tám mục," Vương bát đản ngắt lời, ánh mắt và ngữ điệu cực kỳ khinh miệt, "Bây giờ rút ngắn còn ba mươi tám mục, vừa lòng chưa? Nhìn xem quốc gia săn sóc các cậu thế nào."
Dưa hấu không nói nữa.
Từ đầu đến cuối tôi không lên tiếng, cứ trao đổi với Vương bát đản một câu là tôi lại không nhịn được ý nghĩ muốn vung tay lên đấm.
"Huấn luyện nhập chức" đã xong, nhưng Vương bát đản vẫn bắt chúng tôi mang tài liệu về nhà giam, nói là phải nghiêm túc nghiên cứu điều lệ chế độ. Mới đầu tôi còn chẳng quan tâm, nhưng tới khi gã nói câu: "Bằng không, chờ tới lúc cậu phát hiện thời hạn thi hành án của mình từ sáu năm biến thành bảy năm, muốn khóc cũng chẳng khóc kịp.", thì tôi mới mới chính thức chú trọng đến nó.
Điểm số, điểm cơ bản, điểm thưởng, điểm phạt, điểm cộng, điểm trừ, tất cả đều liên quan đến thời hạn thi hành án, tất cả đều là sinh mệnh của tù nhân.
Tuy rằng tôi rất không thích thân phận này.
Dưa hấu lại bị lão quản giáo trung niên đưa đi, còn Vương bát đản dẫn tôi quay về nhà giam. Trên đường về, tôi thử hỏi có thể chuyển Dưa hấu đến phòng bọn tôi hay không, Vương bát đản như thể vừa nghe được câu chuyện mắc cười nhất thế gian, gã bảo nói nghe xem, nào, nói tôi nghe chút, ba cậu là ngục trưởng hay là lãnh đạo? Tôi chẳng còn gì để phát biểu, ba tôi không phải, mà tôi đoán chừng ba của Vương bát đản cũng không phải.
Cuối tuần tôi học hai ngày, ba tên zombie trong phòng giam cũng yên ổn hai ngày, rõ ràng sân thể dục có chỗ cho phạm nhân hóng mát, chơi bóng rổ hoặc luyện môn xà lệch, nhưng ba tên này hình như chẳng nhúc nhích tí nào. Tôi cũng biết dạo này có mốt trạch nữ, nhưng không ngờ còn có cả trạch nam.
Nếu đã học, tất nhiên phải học để áp dụng, mà dọn dẹp phòng ốc chính là kiến thức cơ bản nhất. Vì thế tôi rất kiên nhẫn gấp chăn đi gấp chăn lại, nhưng rốt cuộc của người ta vẫn thành hình miếng đậu phụ, còn của tôi thì vẫn thành hình bánh mì kẹp ruốc.
Tôi quyết định xin viện trợ từ quần chúng.
Tất nhiên Dung Khải là ứng cử viên tốt nhất, tuy cậu ta hơi động kinh, nhưng chỉ cần chịu nói chuyện là đã có thể trao đổi được, hai tên còn lại thì tôi chịu, chẳng rõ bọn họ sâu cạn thế nào.
Lúc đó là bốn giờ năm mươi phút chiều, Dung Khải đã lãng phí N tờ giấy bằng đủ loại công thức giải toán lằng nhằng vô nghĩa.
Tôi nghĩ chắc đề bài của cậu ta khó lắm, nên rất kiên nhẫn đợi đến hết giờ.
"Này cậu, đừng làm nữa, dạy tôi gấp chăn." Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe chỉ giống như một ông anh hàng xóm.
Phỏng chừng Dung Khải cũng chán rồi, thế là ném bút, ngẩng đầu nhìn tôi, "Lý do?"
"Không biết gấp." Một trong số những ưu điểm của tôi, chính là rất thật thà.
"Không nhìn rồi làm theo được à?" Dung Khải đứng dậy, đi vài vòng xung quanh tôi, ngay tại lúc tôi bắt đầu nghĩ thằng này mắc bệnh cuồng chân, thì cậu ta đột ngột nắm lấy một ngón tay tôi, "Nhìn cái tay này cũng khéo léo mà."
Tôi giơ bàn tay còn lại lên, xòe ra, bên trong là một chiếc thẻ IC*.
Dung Khải kinh ngạc há hốc miệng, không vội cướp lại đồ của mình, mà trưng bộ dáng đặc biệt sung sướng, "Má nó, người mới, anh luyện bao giờ thế?"
Còn phải hỏi sao, anh mày kiếm cơm bằng nghề này đó.
"Mẹ kiếp, không ngờ cái phòng này cũng có dân kỹ thuật, sang đây, tôi dạy anh gấp chăn." Dung Khải tự dưng nhiệt tình hẳn, kéo tôi đến bên giường, sau đó thành thạo gấp cái chăn của tôi thành hình miếng đậu phụ, gấp xong còn lấy cán bút miết cho phẳng các góc.
Tôi xem thế là đủ rồi.
"Học xong chưa?" Dung Khải tưởng tôi là thánh chắc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!