Quốc khánh, chị của Chu Thành tới thăm, để lại một bức ảnh chụp, đó là ảnh gia đình của chị hắn, gồm chị, anh rể, có cả cháu trai nhỏ. Chu Thành thường lấy ra ngắm, mỗi lần như thế, đôi mắt lãnh đạm của hắn đều tỏa sáng lung linh, không hừng hực, chỉ như một ngọn nến, nhưng mãi mãi không tắt.
Tôi biết hắn muốn ra ngoài, từng người ở đây đều muốn ra ngoài.
"Đây là con của chị anh à? Mặt như cái bánh bao ấy nhỉ, ha ha ha…"
Được rồi, cũng có loại người như Tiểu Phong Tử, chẳng biết thương xuân bi thu, cũng chẳng biết thế thời mùi mẫn.
Không rõ từ bao giờ, thái độ của Chu Thành đối với Tiểu Phong Tử đã thay đổi, trước kia là chẳng thèm nhìn, cậu muốn gây sự thì gây sự, tôi cứ sừng sững bất động. Nhưng còn bây giờ, tâm trạng không tốt thì thưởng cho hai cái lườm, tâm trạng bình thường thì đáp lời hai câu, tâm trạng vui vẻ thì lấy luôn người ta làm bóng cao su, giơ tay nắn nắn.
Tỷ như lúc này, hắn nhẹ nhàng nhướn mày, tôi biết đây là tâm trạng không tồi, chuẩn bị ra tay với Tiểu Phong Tử, nhưng cậu chàng vẫn hồn nhiên vô tư, mãi đến khi hai má bị nhéo cho đau điếng.
"Cậu giống hơn đấy." Kẻ bạo hành mỉm cười.
Tiểu Phong Tử hóa đá ba giây, rụt lùi lại như điện giật, bụm mặt không biết làm thế nào, khổ sở nửa ngày mới phun ra được một câu, "Anh xấu tính —-"
Tôi thở dài, im lặng bước đến sau lưng Tiểu Phong Tử, vươn tay ra, nhéo, "Ừ, mềm đấy."
Tiểu Phong Tử thình lình xoay phắt lại, thở phì phò lên án, "Phùng Nhất Lộ, anh học theo làm cái gì…"
Thằng nhỏ đáng thương còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hoa túm lấy, giây tiếp theo, má lại bị nhéo lần thứ ba. Bi kịch là nhéo xong rồi, Hoa Hoa còn tỏ vẻ không hài lòng, như thể tôi và Chu Thành quảng cáo láo, thực ra cũng chỉ bình thường thôi.
Tiểu Phong Tử bùng nổ, nhưng cứng đối cứng thì chẳng đánh được ai, nên chỉ có thể oa oa mắng nhiếc, cuối cùng mắng mệt, bèn quay lại bàn viết công thức toán. Tôi nhìn mà đau lòng… cho mấy tờ giấy. Chu Thành nói thực ra đó không phải công thức, mà là nguyền rủa, là độc quyền sáng chế của Tiểu Phong Tử.
Tóm lại, cả tối hôm đó, nhờ Tiểu Phong Tử mà phòng Mười bảy không ngớt tiếng cười. Giờ tôi mới nhận ra, từ hồi tôi vào đây đến giờ, Tiểu Phong Tử đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn khuôn mặt búp bê, tròn tròn, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Hoa Hoa thì ngược lại, không còn thấy bóng dáng trẻ con nữa.
Chẳng biết có phải do thường xuyên chơi bóng rổ không, mà bây giờ cậu còn cao hơn tôi nửa phân, dáng người cũng không mỏng manh như trước, tuy vẫn hơi gầy, nhưng đã có cơ bắp và đường cong, nhìn cũng ra dáng đàn ông trưởng thành!
Anh hai thật là vui mừng quá! Đầu tháng Mười hai, có nguồn tin nói số người được phép xin giảm án năm nay sẽ tăng lên nhiều, chỉ cần không mắc lỗi quá nặng thì ai cũng có thể đăng ký. Tin tức này như một liều thuốc kích thích, nâng cao tinh thần cho tất cả mọi người trong nhà giam, ai cũng làm việc hăng say điên đảo, tối đến ngồi xem thời sự còn nghiêm túc hơn cả Đảng viên, chỉ hận không thể lột xác thành thanh niên thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học trong vòng một đêm.
Nếu là trước đây thì tôi đã khinh bỉ bọn họ, nhưng còn bây giờ, đứa nào bảo không muốn tự do thì đứa đó điên cmnr!
Ngay khi tôi đang trông ngóng đợi chờ đợt xét duyệt giảm án, thì Hoa Hoa bỗng nhiên sốt cao.
Buổi sáng ngày mùng 9 tháng 12, tôi rời giường, bất giác rùng mình một cái, không phải vì lạnh, mà chỉ thuần túy là phản ứng sinh lý, sau đó giật mình, "Đờ, hôm nay mùng Chín tháng Mười hai kìa!"
Cả phòng bị tôi gào cho bừng tỉnh, Tiểu Phong Tử ngái ngủ phẫn nộ, "Có muốn tôi khắc mấy chữ "Nỗi nhục quốc gia" sau lưng anh không?"
Tôi cười ha hả, sáng sớm hô hào lấy giọng, sao mà khoan khoái cả người.
Hiếm khi dậy sớm nhất, tôi nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, đi WC, xong xuôi thì nhường chỗ cho những người khác, sau đó một mình nằm sấp trên cửa sổ thưởng thức… Bầu trời đêm.
Mùa đông phương Bắc, bầu trời về đêm rất sáng, thỉnh thoảng khi ngày đêm luân chuyển, còn nhìn được mặt trời và mặt trăng cùng một lúc.
Người thứ hai rửa mặt xong là Chu Thành, đi tới hỏi tôi nhìn gì thế, tôi nói đùa, sao băng, tôi vừa cầu nguyện xin giảm án thành công. Chu Thành chỉ thản nhiên cười, tôi biết hắn không tin, nhưng hắn luôn tử tế, chưa bao giờ phá hỏng giấc mộng đẹp của người khác.
Sau đó Chu Thành rời đi, rồi tôi nghe thấy hắn ngờ vực gọi, "Hoa Điêu?"
Tôi rất mẫn cảm với tên của Hoa Hoa, nên lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoa Hoa nằm giường trên Tiểu Phong Tử, trùm chăn kín đầu, cả tóc cũng không lộ ra, hệt như một nấm mồ, nhìn rất đáng sợ.
"Hoa Hoa?" Tôi cũng gọi, lớn giọng hơn một chút.
Nấm mồ trên giường vẫn không nhúc nhích.
Tôi hoảng hốt, chẳng biết do giác quan thứ sáu hay do gì khác, cảm thấy bất thường, vội vàng bước đến vén chăn của cậu lên.
Chăn vừa lật, tôi sửng sốt, Hoa Hoa nằm cuộn tròn như con tôm, mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, tôi đưa tay sờ thử, trán cậu nóng đến kinh người!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!