Trong văn phòng quản giáo, Du Khinh Chu trực đêm đang gục mặt ngủ trên bàn, nước miếng chảy xuống, thấm ướt nửa cuốn 《 Tri âm 》.
Cảnh ngục trẻ tuổi đưa chúng tôi tới hơi xấu hổ, liên tiếp gọi "anh Du", âm lượng rất lớn, mạnh mẽ ngân vang giữa trời cao không ngớt.
Cuối cùng Vương bát đản mới mở mắt, tuy vẫn mơ mơ màng màng.
"Anh Du, phòng Mười bảy có người bị thương, em đưa đến cho anh xem." Cậu chàng rất là cung kính với Du Khinh Chu.
Vương bát đản ngáp một cái, bò dậy từ trên bàn, rốt cuộc mới tỉnh hẳn. Nhìn thấy tôi và Hoa Hoa, bản mặt lập tức trở nên tinh quái, "Sao thế, lại có ai bắt nạt em cậu nữa à?"
Tất nhiên câu này là nói với tôi, vì thế tôi nhanh nhẹn giơ tay lên, "Báo cáo quản giáo, bây giờ là tôi ạ."
Vương bát đản khá hứng thú với đôi bàn tay thê thảm của tôi, đứng dậy bước đến, nghiêng đầu nhìn thật lâu, vẻ như xem xét, lại vẻ như trầm ngâm, sau đó thong thả đi một vòng quanh tôi.
Cuối cùng Hoa Hoa nóng nảy, đại khái là bởi vì Vương bát đản chậm chạp không chịu tìm bác sĩ đến, cậu bắt lấy cánh tay Vương bát đản, ra sức lắc lắc.
Vương bát đản ngớ người vài giây, lấy lại tinh thần, lập tức rút tay về, mất hứng nói, "Làm gì thế làm gì thế, định hành hung cảnh sát à?"
Hoa Hoa vừa vội vừa bực ra hiệu làm dấu, lúc thì chỉ vào tay của tôi, lúc thì chỉ ra cửa, lúc lại làm động tác gọi điện thoại. Loạn thì loạn, nhưng tôi hiểu. Chẳng rõ tại sao, biết là cậu lo lắng cho tôi, nhưng nhìn cậu sốt ruột đến lấm tấm mồ hôi, tôi lại đột nhiên nhoi nhói trong lòng.
"Đừng khoa tay múa chân nữa, vội cái gì, không chết được. Mà cậu đó, không bị thương thì ở đây làm gì?"
Vương bát đản đúng là đồ máu lạnh!
Mặc dù câu hỏi dành cho Hoa Hoa, nhưng cảnh ngục trẻ lại là người trả lời, chỉ thấy cậu chàng làm mặt khó xử, "Là vì, cậu ta muốn đi cùng…"
Lông mày Vương bát đản nhíu lại như bánh quẩy, "Cậu ta muốn đi thì cậu cho cậu ta đi, thế cậu ta muốn được thả thì cậu có thả không? Đầu óc kiểu gì thế hả, cậu nghĩ đây là nhà trẻ à? Mẹ kiếp, đưa cậu ta về. Ngay bây giờ, ngay lập tức!"
Cảnh ngục trẻ không dám chậm trễ, vội vàng bước lên kéo kéo Hoa Hoa.
Hoa Hoa không cho cậu ta kéo, mắt vẫn nhìn tôi.
Tôi giật mình, không hiểu tại sao chuyện đến đây tìm bác sĩ lại biến thành Bạch nương tử truyền kỳ*, uyên ương bị chia lìa. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, tôi không lên tiếng là không được rồi, cố kìm nén cảm giác hạnh phúc, tôi vung tay lên, "Anh không sao, em cứ về ngủ đi!" ("Bạch nương tử truyền kỳ" là bộ phim nói về tình yêu giữa Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Chi tiết xem thêm ở đây http://vi. wikipedia.
org/wiki/B%E1%BA%A1ch_X%C3%A0_truy%E1%BB%87n#Truy.E1. BB.81n_thuy.E1. BA. BFt_g.E1. BB.91c)
Hoa Hoa vẫn hơi ngập ngừng, có vẻ chưa yên tâm lắm.
Tôi trợn mắt, trừng.
Hoa Hoa cúi đầu xuống, xuôi xị theo cảnh ngục trẻ ra ngoài.
Cửa phòng khép lại lần thứ hai, màn đêm lại chìm trong yên lặng, thỉnh thoảng có cơn gió chẳng biết luồn vào từ đâu, thổi qua mặt, xông vào họng, lạnh đến run run.
Vương bát đản ngồi xuống, bắt chéo chân lên, cười gian ác, "Sau này ra tù cậu theo nghề huấn luyện thú dữ được đấy."
"Cút đi," Tôi mắng theo phản xạ, "Hoa Hoa không phải cẩu!"
Vương bát đản thôi cười, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn tôi, "Cậu nói chuyện với ai đó?"
Tôi cũng lì, ai sợ ai, "Giám ngục trưởng mà nói năng như cứt thì tôi cũng mắng."
Vương bát đản đập bàn, "Mẹ kiếp tôi để cậu nhờn quá rồi đấy!"
Tôi khép chân lại, làm tư thế nghiêm, "Báo cáo quản giáo!"
"Có rắm thì phun đi!"
"Chú ý hình tượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!