Chương 24: (Vô Đề)

Bởi vì chỉ có hai đội, nên luật thi cũng rất đơn điệu, mỗi đội thay phiên trả lời một trăm câu hỏi, trả lời đúng được một điểm, trả lời sai không được điểm nào, hỏi hết hai trăm câu, bên nào nhiều điểm hơn thì thắng.

"Luật gì mà đơn giản dữ vậy…" Nhân lúc quản giáo tuyên bố luật thi, tôi thấp giọng lẩm bẩm.

"Cho nên trận này không cần kỹ thuật," Chu Thành thản nhiên nhếch miệng, "Chỉ cần thẳng tiến."

Tôi có chút căng thẳng, "Vậy hai người chắc thắng không?"

Rốt cuộc vẻ mặt Chu Thành mới thay đổi, không thể nói rõ là tức giận hay buồn cười, "Cậu gạt mình ra ngoài nhanh thật đấy."

"Hì hì, tôi biết thân biết phận, không dám cướp đất diễn của hai người."

Cuối cùng Chu Thành không trả lời tôi. Nghĩ cũng đúng, có thắng được hay không, phải thi mới biết.

Tôi lại đánh giá đối thủ thêm lần nữa, cứ cảm thấy mấy tên ngồi đó rất giống với mình — Tức là cùng ngồi cho đủ số, chỉ riêng Lưu Địch tọa ngay chính giữa, vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn rất khó chịu, như thể đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.

Lãnh đạo nhà tù ngồi xuống, trận đấu chính thức bắt đầu.

"Câu thứ nhất, đại hội đại biểu Đảng cộng sản Trung Hoa lần đầu tiên tổ chức tại đâu? A. Bắc Kinh; B. Tuân Nghĩa; C. Nam Xương; D Thượng Hải. Đội Người sắt có ba mươi giây suy nghĩ để trả lời."

Chuyện tự ý đặt tên thì tôi có thể không truy cứu, nhưng má nó sao không chọn cái tên nào nghệ thuật hơn một tẹo?!

"D." Tiểu Phong Tử không cần nghĩ ngợi, chỉ ba giây sau đã có đáp án.

"Chính xác. Tiếp theo là câu hỏi cho đội Kim cương, Đại hội lao động toàn quốc lần đầu tiên tổ chức tại đâu? A. Bắc Kinh; B. Thượng Hải; C. Nghiễm Châu; D. Trầm Dương."

Tôi thở dài, nói thử coi, nghe cái tên đội, ai mà nghĩ chúng tôi thi kiến thức chứ không phải thi kéo co?

Quả nhiên, câu hỏi vừa nêu ra, mấy người bên khu Mười lăm đều nhất loạt quay sang nhìn Lưu Địch, tên kia thản nhiên, thậm chí còn hơi tự mãn tiếp nhận hết, sau đó không nhanh không chậm phun ra đáp án, "C."

Trọng tài còn chưa lên tiếng, tôi đã biết tên kia trả lời đúng, không thể nói rõ tại sao, nhưng trực giác của tôi biết là như thế.

Sự thật chứng minh tôi không nhầm, hắn trả lời đúng, thêm nữa, hơn hai mươi phút sau, hắn vẫn trả lời đúng 100%.

Tiểu Phong Tử cũng không thua kém, trí nhớ cực tốt, cộng thêm cả Chu Thành hỗ trợ, ba mươi câu đầu không sai câu nào.

Nhưng Tiểu Phong Tử cũng vất vả, cứ nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán kia thì biết.

"Mẹ nó, gã họ Lưu kia chẳng phải vừa!" Giữa các câu hỏi, Dung Khải hổn hển mắng.

Tôi nghĩ có lẽ Tiểu Phong Tử từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng phải đối thủ ngang hàng, không phải cậu ta số đỏ, mà là người thường thật sự rất khó đọ được với cậu ta, ít nhất là trên phương diện đầu óc, điều này tôi dám khẳng định.

"Cậu cũng giỏi mà, kiên trì nhé." Không đóng góp được trí lực, tôi chỉ đành cổ vũ tinh thần.

Dung Khải đang khó chịu, quay phắt lại trừng mắt nhìn tôi, ý là —– Đừng có nói chuyện thừa!

Vào những lúc thế này, cần phải có người nào đứng ra ổn định tâm tình lại cho Dung Khải, vì thế tôi liền nhìn sang Chu Thành, người này cũng không để tôi thất vọng, dù tình hình đã khá căng thẳng, hắn vẫn thản nhiên cong cong miệng cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chẳng rõ đang nhìn trọng tài hay đang nhìn đối thủ, khe khẽ ngân nga.

Không hiểu sao tôi cũng bình tĩnh lại, có lẽ là nhờ ánh mắt đưa tình rất bàng quan của hắn, vì thế tôi lặng lẽ nhích sang, khe khẽ hỏi, "Sao, có nắm chắc không?"

Chu Thành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hất cằm về phía Lưu Địch, "Hắn biết trước đề."

Tôi đần mặt, "Gì cơ?"

Chu Thành cười cười, lại bổ sung một câu, "Nếu tôi đoán không nhầm."

Tôi không thể tin nổi, nhưng nhìn bộ dáng chắc ăn của Lưu Địch, lại nghĩ đến những câu trả lời chính xác trăm phần trăm của hắn, có lẽ khả năng này là đúng nhất, đáng tin hơn khả năng "Đối phương là thần đồng".

"Vậy giờ phải làm sao?" Nếu đã thế, tôi nghĩ trận này còn thi làm gì nữa, cứ tuyên bố luôn thứ nhất thứ nhì cho xong!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!