Chương 23: (Vô Đề)

Chưa tới hai ngày, thông tin được công bố, quả nhiên đúng như Tiểu Phong Tử nói, mỗi khu cử ra hai đội. Nhưng cử ra kiểu gì thì lại là cả một vấn đề. Cơ hội được cộng điểm, chẳng ai muốn bỏ qua, dù có phải học thuộc lòng cả một quyển đề cương đi nữa.

Tiểu Phong Tử lại cho bọn tôi một bản, tôi cầm tập giấy không dày nhưng chắc chắn không mỏng kia, xúc động, hóa ra Đảng ta còn có nhiều tri thức cần phải học thế này. Nhiệm vụ kế tiếp là phải thuộc lòng, học đêm học ngày. Hồi trước tôi đã bao giờ gian khổ thế này chưa? Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng mãi chẳng nhớ được gì.

Mấy thằng to xác ngồi học bài dưới ánh trăng chẳng phải cảnh đẹp mỹ miều gì, hơn nữa đối với đương sự, chuyện này còn cực kỳ đau đớn.

Chu Thành và Tiểu Phong Tử thì khỏe re, dù sao cũng là phần tử trí thức, đọc một lát lẩm nhẩm một lát, rất ra dáng tú tài; Hoa Hoa thì mù tịt, cũng không ai để tâm đến cậu, nên cậu im lặng cầm sách lật soàn soạt, từng tờ từng tờ nối tiếp nhau, như thể lật đến cuối là nhiệm vụ hoàn thành; vì thế thảm nhất chính là tôi và Kim Đại Phúc, dòng nào dòng nấy nhìn như thiên thư, tách ra đọc từng chữ thì hiểu, nhưng gộp vào với nhau lại chẳng hiểu gì, đọc được hai câu thì ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt giàn giụa.

"Đảng ta sửa chữa sai lầm tả khuynh của Vương Minh như thế nào… Mẹ nhà nó cái này ai mà biết! Vương Minh là ai? Tả khuynh là cái gì?" (Vương Minh do được Quốc tế Cộng sản và Liên Xô ủng hộ dần trở thành lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1931. Các lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc dần bị mất chức hoặc tiếm quyền. Do sự lãnh đạo sai lầm của chủ nghĩa giáo điều "tả" khuynh của Vương Minh, Hồng quân trung ương chưa thể đánh bại được cuộc "vây tiễu" thứ 5 của quân Quốc dân đảng, buộc phải rút về khu căn cứ. Đêm ngày 10 tháng 10 năm 1934, Trung ương đảng cộng sản Trung Quốc, quân uỷ trung ương, Quân đoàn 5 quân đoàn chủ lực Hồng quân, cơ quan quân uỷ và 8, 6 vạn bộ đội trực thuộc đã thực hiện một cuộc di chuyển lớn chiến lược, còn được gọi là cuộc vạn lý trường chinh.)

"Trong lịch sử, Quốc Cộng hợp tác mấy lần… Quốc – Cộng hợp tác với nhau rồi à?" (Quốc Cộng hợp tác (tiếng Trung: ) chỉ sự liên minh giữa Trung Hoa Quốc Dân Đảng và Trung Quốc Cộng Sản Đảng trong các thời kỳ 1924-1927 và 1937-1945.)

"Trường chinh là chiến lược dời đi lần thứ mấy sau khi Đảng ta thất bại bao vây tiễu trừ địch… Trời ơi cứu con với!!!!"

Một tuần sau, vòng loại tuyển chọn đại diện khu số Hai được cử hành đúng như đã định.

Tôi và Kim Đại Phúc suýt nữa ôm đầu khóc rống, tâm tình phức tạp người ngoài khó có thể hình dung.

Đấu trường dựng luôn trong phòng sinh hoạt chung, tổng cộng có mười hai đội đăng ký tham gia, vì chẳng có quy định cụ thể gì, nên Vương bát đản lười biếng ban cái luật rất kinh khủng —

- Mười hai đội hỗn chiến. Cụ thể, tổng cộng có một trăm câu vấn đáp, mười hai đội cùng giành quyền trả lời, ai nhanh thì được, trả lời đúng cộng một điểm, trả lời sai trừ một điểm, cuối cùng, hai đội điểm cao nhất sẽ đại diện cho khu số Hai, tiến vào vòng thi chính thức.

Thực ra tôi chẳng có hứng lắm với phần thi đấu, vì đằng nào người trả lời cũng sẽ là Tiểu Phong Tử hoặc Thư Ngốc Tử, ba tên còn lại chúng tôi chỉ ngồi đây cho đủ số, mà hơn hết, tôi thấy đạo cụ dùng để tranh giành trả lời cũng rất thú vị.

Một chiếc đũa, một cái bát, Du Khinh Chu không phải khá có tài, mà là cực kỳ có tài.

Đinh —-

Nghe sao mà du dương.

"Phùng Nhất Lộ, nếu còn mó máy, tôi sẽ truất quyền dự thi của phòng Mười bảy."

"…" Tôi chỉ gõ bát chứ có gõ cái mai rùa của Vương bát đản đâu!

Du Khinh Chu khẽ nhướn mày, như thể nghe được tiếng lòng tôi.

Tôi im lặng quay mặt sang, giả vờ vô tội.

Mười phút trước khi thi, phòng sinh hoạt chung chật kín chỗ. Sáu mươi người dự thi chia thành bốn tổ, lần lượt ngồi quanh ba mặt phòng, mặt còn lại là khán giả, chú ý, là khán giả bị bắt đến xem, nên ai cũng gục đầu, ngán ngẩm, ngái ngủ.

Du Khinh Chu ngồi ngay chính giữa, mười phút trước khi thi, tên khốn sung sướng cầm xấp đề bài, ngáp ngáp.

"Tôi và tên kia phụ trách trả lời." Tiểu Phong Tử không vui chỉ chỉ Chu Thành, thấp giọng bố trí chiến lược, "Các anh ngồi im đó, đừng có phát biểu lung tung gì hết. Đương nhiên, nếu có câu nào bọn tôi không trả lời được mà các anh nắm chắc thì cứ lên tiếng. Nhớ kỹ, phải nắm chắc trăm phần trăm thì mới được lên tiếng, hiểu chưa?"

Tôi rất khó chịu vì bị khinh bỉ, nhưng nghe thấy Kim Đại Phúc chẳng những không giận mà còn xung phong nhận việc "Tôi gõ bát", tôi lại rất khó chịu quay sang khinh bỉ gã.

Nhưng Dung Khải lại rất lưu tâm, "Gõ thì gõ, nhưng chỉ được ba mươi câu đầu."

Kim Đại Phúc ngờ vực, "Tại sao?"

"Ba mươi câu đầu, anh cướp được quyền mà có đáp sai thì cùng lắm chúng ta cũng chỉ về 0 điểm, hơn nữa xác suất mấy đội khác gõ bát tính ra cũng rất nhỏ thôi, tất nhiên, nếu anh chậm chạp chẳng kiếm được câu nào, thì chắc cũng có đội giành luôn được ba mươi điểm đó."

"…"

Nếu không có Chu Thành lôi kéo, tôi phỏng chừng trận đấu còn chưa bắt đầu thì Dung Khải đã bị chấn thương mà rút lui.

Du Khinh Chu tuýt còi một cái, trận đấu chính thức bắt đầu. Phép khích tướng của Tiểu Phong Tử rất hiệu quả, Kim Đại Phúc liên tục cướp được năm cơ hội, tốc độ gõ bát cực nhanh, đến nỗi Du Khinh Chu không thể không lôi thẻ vàng ra —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!