Chương 14: (Vô Đề)

Kim Đại Phúc và Chu Thành đã gần một tháng không làm. Theo lý thuyết, bọn họ làm hay không làm chẳng liên quan lắm đến tôi, cuối tuần được ngủ ngon là tốt rồi, nhưng đảo mắt nhìn quanh phòng Mười bảy, chỉ có Chu Thành là bình thường nhất, còn lũ chúng tôi và Kim Đại Phúc đều cảm thấy bất thường, thật giống như môi trường quen thuộc đột nhiên bị phá vỡ, thế nên làm gì cũng chẳng ra hồn.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, trước đây tôi vẫn hay gọi đùa Chu Thành là vợ Đại Kim Tử, bây giờ mỗi lần định há mồm, tôi lại cấp tốc nuốt trở về, lắm khi suýt thì sặc nước miếng chết. Tiểu Phong Tử cũng tế nhị hẳn lên, sau khi bị Đại Kim Tử chỉnh đốn vì cái tội vô tâm khơi mào chuyện nhạy cảm. Hoa Hoa thoạt nhìn vẫn như cũ, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra, trước đây cậu còn dùng tay ra hiệu hoặc dùng ánh mắt trao đổi vài câu với Chu Thành, bây giờ cậu cũng tránh. Nhưng đáng thương nhất vẫn là Đại Kim Tử, tức giận với Chu Thành chẳng khác nào giơ nắm đấm đấm bịch bông, cả tiếng còn chẳng phát ra nổi, cứ nhìn hắn cười cười, nhẹ thì nội thương hộc máu, còn nặng thì tức chết luôn được.

Tiểu Phong Tử nói, cái này gọi là bất mãn sinh lý, nếu phát triển thêm, khả năng sẽ biến thành ức chế tâm lý. Lời này nói ra vào một buổi chiều âm u, Tiểu Phong Tử chán chơi bóng rổ, bèn chạy đến chia sẻ nghiên cứu tâm đắc của mình với tôi, mà trong lúc đó, ở phía Tây Nam sân thể dục, Chu Thành tựa vào cột xà đơn, tán gẫu với một thằng nhỏ xinh đẹp mới đến khu số Ba.

Nhìn từ xa, có vẻ rất hoà thuận ấm cúng.

Tôi đã nói mà, Chu Thành dứt khoát là vô địch phòng Mười bảy. Tôi hơi hối hận vì theo nghề ăn trộm, lẽ ra phải hướng nghiệp làm thầy bói bói cầu thủy tinh mới đúng.

Áp suất thấp vẫn duy trì, tại khoảnh khắc Chu Thành hôn một cái lên mặt thằng nhỏ kia, đã vọt đến cực hạn.

Hôm đó là thứ Năm, xem xong tin tức phát thanh, lần đầu tiên phòng Mười bảy không ai chịu quay về, toàn thể ở lại phòng sinh hoạt chung, mấy bạn tù cách vách đều rất tò mò, hỏi hôm nay trúng gió gì thế, phòng chúng bây có chuột à? Không ai trả lời. Chu Thành ngồi trong một góc, kề tai thì thầm với tình yêu mới, Tiểu Phong Tử suy tư trước TV LCD, Hoa Hoa bất động tại chỗ, nghiêm túc ngắm phương Đông, Kim Đại Phúc ngồi chéo Chu Thành và tình yêu mới, nhìn nhìn, cuồng phong chậm rãi nổi lên trong mắt.

Tôi rất muốn giải thích cho các bạn hàng xóm rằng phòng chúng tôi không có chuột, phòng chúng tôi chỉ có một thứ gọi là virus tình cảm. Virus này không màu không mùi, nhưng có thể lây nhiễm qua không khí, nước bọt, tầm mắt, âm thanh, bệnh nhẹ thì lo âu khủng hoảng, bệnh nặng thì có khuynh hướng bạo lực. Hoa Hoa và Tiểu Phong Tử nghĩ gì tôi không biết, nhưng tôi kiếm đủ cách không về phòng chỉ vì sợ Kim Đại Phúc không kìm chế được, bộc phát rồi lĩnh án thêm mười năm, tôi phải cố tránh, hoặc cố trì hoãn bi kịch này.

Làm được đến mức này, tôi thật muốn tự lạy mình ba cái.

Nhưng Kim Đại Phúc giỏi nhẫn nhịn hơn tôi nghĩ, mãi đến ngày hôm sau mới bùng nổ tại dây chuyền thủ công. Kẻ bất hạnh đạp trúng mìn là "Hố phân" phòng Mười sáu. Thực ra tranh chấp phát sinh lúc làm việc là chuyện bình thường, đơn giản chỉ là trách móc nhau làm chậm, ảnh hưởng tiến độ của cả tổ, hoặc là châm chọc nhau mấy câu, ê, thiếu gia cũng phải ngồi làm hoa giả cơ à. Nhưng cái tên Hố phân này tính tình đúng như biệt danh, đã bị gọi là thối miệng, nhưng gặp chuyện gì hắn cũng thích chõ mồm vào.

Cuối cùng hắn nói gì với Kim Đại Phúc thì chẳng ai biết, khi tôi cảnh giác ngẩng đầu lên, Kim Đại Phúc đã cho hắn một đạp gục xuống rồi.

Lúc đó phân xưởng không có quản giáo, hai hiệp quản phạm đang ngồi tán dóc cuối dây chuyền. Tôi thấy tình hình nghiêm trọng, vội vàng nhào đến ôm lấy Đại Kim Tử từ phía sau, đề phòng gã lại xông lên tiếp tục dùng chiêu mãnh hổ xuống núi, cái chân ấy mà giáng xuống, phỏng chừng nửa đời sau Hố phân khỏi mơ cưới vợ luôn. Hoa Hoa hành động cũng nhanh, chỉ khác tôi là cậu chạy tới nâng Hố phân dậy, nhét hắn vào chỗ ngồi của Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử sửng sốt nửa giây, ngầm hiểu, lập tức nhảy đến thế chỗ Hố phân bò càng ban nãy.

Hố phân tạm thời an toàn, nhưng Kim Đại Phúc vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi. Tôi gần như đeo cả thân mình sau lưng gã, giống tuyển thủ cưỡi bò ôm cổ con bò điên đang húc điên cuồng. Vật lộn một lúc, cuối cùng hiệp quản phạm phát hiện động tĩnh, bước nhanh tới.

"Buông ra buông ra, chuyện gì đây?" Hiệp quản phạm dừng lại cách chúng tôi hai mét, chỉ dám há miệng ồn ào.

Tôi cũng hiểu được, dạo này mấy kẻ thấy lợi quên nghĩa thì nhiều, chứ xả thân vì nghĩa thì hiếm lắm, nào có mấy ai ngu dốt như Phùng Nhất Lộ tôi đây? Nhưng tình hình thế này tôi buông ra sao được?! Tôi dám cam đoan, hễ tôi buông tay một cái, nhất định Kim Đại Phúc sẽ xông lên đánh Hố phân đến khi cha mẹ hắn chả nhận ra hắn nữa.

"Phùng Nhất Lộ tao *** cả nhà mày…"

Đấy, hảo tâm mà còn bị coi là lòng lang dạ thú, tôi đến phải đổi tên thành Phùng Đậu Nga mất.

Chửi tôi xong, Kim Đại Phúc vùng vẫy càng thêm kịch liệt, thể lực không hổ là Lỗ Trí Thâm chuyển thế, chưa nói đến chuyện sức tôi chỉ như lá liễu so với gã, nếu tôi là cây liễu thật, bị gã nhổ bật rễ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay tại lúc tôi suy xét nên bỏ cuộc buông tay hay nên kiên trì giữ vững thanh danh hảo hán, Hoa Hoa chẳng biết từ đâu nhào tới, giúp tôi giữ Kim Đại Phúc lại.

Có Hoa Hoa hỗ trợ, cuối cùng tôi mới dám thở ra, cánh tay vô thức thả lỏng nhói lên từng cơn đau đớn.

Hiệp quản phạm nóng nảy, "Tao ***, chúng mày bỏ ra, bị làm sao thế hả?"

"Báo cáo, không bỏ được, gã ta…" Gã ta cái gì, tôi tắc tị, đâu thể nói là gã đang phát cuồng vì bị bạn tình ruồng bỏ, nên nhìn ai cũng ngứa mắt.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Dung Khải nhàn nhã phun ra một câu, "Gã ta tái phát bệnh động kinh ấy mà."

Ai bảo tri thức là sức mạnh đó?

Tôi toát mồ hôi, Hoa Hoa sửng sốt, Kim Đại Phúc hộc máu, hai gã hiệp quản phạm nhìn nhau, nghẹn họng trân trối. Cơ hội ngàn năm một thuở đã tới, tôi vội vàng nói nhỏ vào tai Kim Đại Phúc, "Đừng làm ầm lên nữa, chỉ có chuyện đó thôi chứ gì, để tôi nghĩ cách giúp anh."

Giọng tôi cực nhỏ, nhưng tốc độ cực nhanh, thế nên mọi người chỉ thấy Kim Đại Phúc đột nhiên yên tĩnh, không phải, yên tĩnh chưa đủ để hình dung, phải nói là dịu ngoan phục tùng, cả người như vừa được Rejoice gội sạch.

Tôi thầm thở phào một cái, vừa bảo Hoa Hoa buông tay, vừa kính cẩn lễ phép đứng nghiêm, "Báo cáo hiệp quản phạm, bệnh của Đại Kim Tử mang tính gián đoạn, bây giờ đã khỏe rồi."

Hai gã hiệp quản phạm vẻ mặt đầy ngờ vực, nhìn lên nhìn xuống Kim Đại Phúc vài lần.

Kim Đại Phúc tuy sắc mặt không được tốt, nhưng phát biểu vẫn như đinh đóng cột, "Báo cáo hiệp quản phạm, tôi có bệnh."

Đàn ông chân chính co được giãn được, Đại Kim Tử, giỏi lắm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!