Vạn vật trên thế gian đều hỗ trợ lẫn nhau, nói thí dụ như có nồi thì sẽ có vung, có bát, có đũa, có đàn ông thì sẽ có đàn bà, ợ… Không thì đàn ông cũng được, có sân thể dục mới, sẽ có nội quy mới.
Lúc còn sân cũ, thời gian hóng mát của chúng tôi rất hạn chế, bình thường thì khỏi nói, làm việc từ sáng sớm đã đủ sức cùng lực kiệt, đến cuối tuần mà cũng chỉ được ra ngoài một tiếng đồng hồ, bởi vì sân thì hẹp mà phạm nhân thì đông, nên các khu nhà giam chỉ có thể phân chia nhau từng giờ ít ỏi. Nhưng có sân mới, hết thảy đã khác xưa, đất trống bỏ hoang cũng được nhét vào, diện tích mở rộng gần gấp đôi, hơn nữa xà đơn xà kép rồi bóng rổ, hình thức vận động cũng đa dạng hóa hơn nhiều, vớ vẩn vài ngày nữa còn bổ sung thêm, rất phong phú. Vì thế thời gian hóng mát cũng từ một tiếng mở rộng thành nửa ngày, chính xác là mỗi tuần phải hoạt động tại sân thể dục nửa ngày, hơn thì không sao, nhưng thiếu sẽ bị trừ điểm.
"Lại còn thế nữa?" Tôi hết nói nổi với quy định mới dán trên cửa nhà giam, không phải không thích vận động, mà là một chuyện vốn đang êm đẹp lại biến thành mang tính cưỡng chế, thật sự chẳng ai hiểu nổi.
"Tôi thấy nửa ngày đã là nhân đạo lắm rồi, theo ý của lãnh đạo, hẳn là muốn chúng ta cạn kiệt sức lực, đỡ phải đánh nhau gây chuyện hoặc là nghĩ ba làm bảy." Lúc nói những lời này, Dung Khải nửa cố ý nửa vô tình liếc về phía Chu Thành.
Chu Thành hiểu ý, khẽ ngẩng mặt lên từ cuốn sách, thản nhiên cười với cậu ta.
"Tôi đ*t, đừng làm tôi tởm chết!" Dung Khải toát mồ hôi lạnh, oe oe kêu.
Tôi (-_-|||), phục Dung Khải, càng phục Chu Thành.
"Tiểu Phong Tử," Tôi ngoắc ngoắc ngón tay, "Hỏi cậu một vấn đề."
Dung Khải rất hồn nhiên thò đầu lại, "Cái gì?"
Tôi nghiêm trang, "Có phải cậu từng thích một cô nàng, sau đó trùng hợp người ta cũng thích cô nàng đó?"
Tiểu Phong Tử hiếm khi làm vẻ mặt , "Anh vừa nói tiếng Trung đấy à?"
Tôi thở dài, nửa giải thích, nửa nghi vấn, "Nếu không thì đừng có hằn thù như vậy chứ?"
Lúc này Tiểu Phong Tử mới hiểu là đang bị tôi trêu, cái mặt xụ xuống, "Tôi chỉ thấy ghê tởm, không được à?"
"Được, đương nhiên là được." Tôi nhún vai, "Chỉ tò mò thôi ấy mà, hỏi chút thôi."
Dung Khải ra vẻ ghét bỏ, "Cả đám các anh đều bệnh hết rồi, chuyện ghê tởm như thế mà các anh nhìn được?"
Tôi khẽ nhích lại gần Tiểu Phong Tử, thôi không đùa nữa, nghiêm túc nói, "Thực ra có chuyện này tôi đã muốn làm từ rất lâu, nhưng tôi cảm thấy hoặc là không làm, hoặc là phải làm một lần cho trọn vẹn."
Dung Khải mắt sáng trưng, "Anh nói đi anh nói đi."
Tôi hạ giọng cực thấp, vẻ hung ác lộ ra, "Chờ hôm nào tối đen như mực, đợi mọi người ngủ hết, chúng ta mò mẫm tìm cái thứ phía dưới của hai tên đó, vặt xuống."
Tiểu Phong Tử trố mắt, mặt mũi bắt đầu trắng bệch, "Dùng, dùng tay à?"
Được, nói chuyện ngớ ngẩn vẫn không quên tham thảo vấn đề kỹ thuật, đây là kiểu suy nghĩ gì thế không biết?
"Đương nhiên, chúng ta làm gì có kéo, chỉ đành dùng tay." Tôi vừa nói vừa khoa tay múa chân mô phỏng, "Cứ nhẹ nhàng nắm như thế này nè, lấy sức, vặt một cái! Yên tâm, vặt xong không chảy nhiều máu đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi, Trung Quốc cổ đại chẳng đầy thái giám còn gì. Mà kể cả lỡ nhẹ tay không vặt được xuống, thì cái kia nhất định cũng không dùng được nữa, mục đích hoàn thành.
Thế nào?"
Cái mặt Dung Khải đã trắng bệnh như tờ giấy, đôi mắt to chớp chớp, cả lông mi cũng run run rẩy rẩy, "Nếu bị bắt gặp thì bị trừ điểm…"
Vô số con Alpaca* rầm rầm phi nước đại trong bụng tôi, thật muốn đập cho Dung Khải hai phát vào đầu, mợ kiếp cả tiêu điểm chú ý của cậu chàng cũng thật là có cá tính! (Lạc đà Alpaca đọc là Thảo Nê Mã, gần gần với câu chửi "ĐMM" của các bạn Tàu.)
"Hơn nữa còn đẫm máu quá…" Được rồi, cuối cùng cũng để ý vụ này.
"Vả lại, bảo tôi nắm cái kia…" Tiểu Phong Tử chậm rãi hồi phục, sự nhanh nhạy vừa quen thuộc vừa đáng đấm trở về cũng làm đôi mắt cậu chàng long lanh hẳn lên, "Từ từ, Phùng Nhất Lộ, anh cố ý phải không?"
Tôi chớp mắt mấy cái, ngây thơ vô số tội.
Nhìn nhau vài giây, Dung Khải đột ngột ngửa mặt lên trời gào khóc, "A a a a a Phùng Nhất Lộ anh còn tởm hơn cả hai tên kia —— "
Tôi lùi lại vài bước, Tiểu Phong Tử xù lông đúng là trong dự tính của tôi, nhưng ai ngờ thực tế mãnh liệt hơn nhiều, mới nãy cậu ta liên tưởng đến cái gì không biết… Thế nên mới nói, suy nghĩ nhanh nhạy quá cũng có chỗ dở mà, aizz ~
Chu Thành im lặng nhìn nhìn, cuối cùng nhìn không nổi, buông sách, cười với tôi, "Phùng Nhất Lộ, cậu rất hợp làm gia trưởng đấy, thật sự."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!