Buổi tối, một già một trẻ lại tiến về ổ chăn.
Đêm qua làm rất hăng, Hoa Hoa cũng hiểu được nên có chút xin lỗi, cậu tính toán buổi tối hôm nay sẽ để Phùng Nhất Lộ nghỉ ngơi thật cho thật đã, vì thế chỉ ôm hắn.
Nhưng Phùng Nhất Lộ mặc kệ, nghĩ thế nào đều vẫn cảm giác mình là người bị ghét bỏ, vì thế quay sang áp Hoa Hoa xuống, chu chu cái miệng hôn một cái!
Hoa Hoa vui mừng quá đỗi, hiếm khi thấy Phùng Nhất Lộ chủ động liền lập tức hóa thành sói cắn người cắn cắn cắn..
Thời điểm ngón tay Hoa Hoa đưa vào Phùng Nhất Lộ cảm thấy thật hối hận, mình bám theo người ta, nhưng người ta khó chịu ghét bỏ. Thế mà mình vẫn mặt dày bò theo năn nỉ người ta quay trở về, ai dè người yêu hóa quái vật, một ngụm nuốt hắn vào bụng.
Sau đó Phùng Nhất Lộ đã mệt muốn chết nhưng vẫn muốn vì chính mình tính toán tương lai, vì thế hắn kéo Hoa Hoa đem lại, mắt đối mắt căn dặn: "Nghe cho tốt, sau này khi nếu anh già đi em nhất định không được đưa anh vào viện dưỡng lão, nếu em dám, anh tại đó sẽ tự sát cho em xem, sau thì hiện hồn về ám em chết."
Hoa Hoa trừng mắt nhìn, thực nghiêm túc khoa tay múa chân: Khi anh già, em cũng già mà.
Phùng Nhất Lộ tức giận giơ tay lắc lắc đầu cậu "Đừng có trốn tránh, anh đây lớn hơn mày tới một thế hệ!" Nói tới thì bỗng nhiên nhớ đến cái gì, "Em lâu rồi không còn gọi anh là ca.."
Hoa Hoa vui vẻ: Về sau gọi.
Phùng Nhất Lộ mặc kệ: "Gọi bây giờ."
Hoa Hoa rất thất vọng thở dài vâng lời: Ca, chúng ta làm thêm một lần đi.
"…."
Chuyện của Phùng Tĩnh một chữ Phùng Nhất Lộ cũng chưa nói cho Hoa Hoa nghe.
Phòng cháy, phòng trộm, nay còn phải phòng tiểu tam, đây là nhiệm vụ của chủ gia đình nha.
Phùng Tĩnh ngược lại không hề cố chấp, sau ngày đó liền có một vị khách nhân tới ăn cơm tìm nàng, không lâu sau thì hai người thuận lợi kết giao.
Tảng đá trong lòng nay đã rơi xuống, Phùng Nhất Lộ lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.
……
Thanh Minh
Nghĩa trang luôn mang cho người ta một cảm giác yên tĩnh, sự yên tĩnh này không phải là tử khí âm trầm làm người rợn tóc gáy, mà là cảm giác an tường khi tất cả nay đã trở về với cát bụi.
Hoa Hoa đã từng đến nơi này rất nhiều lần, cậu không có thân nhân để tế bái, vì thế lấy danh là huynh đệ để cùng Phùng Nhất Lộ đến tảo mộ Phùng lão cha.
Khi đến mặt mộ, Hoa Hoa thuần thục mang hoa quả dọn lên rồi dâng hương nghiêm túc bái hoàn, sau thì cúi về sau đứng bên cạnh, chừa lại không gian cho Phùng Nhất Lộ cùng lão cha của hắn nói chuyện,
Phùng Nhất Lộ trước sau vẫn quỳ xuống đất, cầm bình đổ thành hai li rượu, một ly kính dâng cho cha, một ly hắn ngâm một mình.
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời thật xanh, thật rộng lớn, thứ vốn quen thuộc nay bỗng nhiên nhìn thật xa cách lạ lẫm, chính mình chỉ muốn bay lên về phía chân trời…
"Con còn không còn cho cha chỉnh cái gì sai cái gì đúng a lão cha, nhưng con nói cha nghe, Hoa Hoa là con nhặt được, cả hai đã xưng huynh đệ, nhưng bây giờ cũng là con dâu của lão cha," Phùng Nhất Lộ dừng lại một chút, lại nhấn mạnh một lần, "Là vợ của con."
Một trận gió thổi qua mát lạnh.
Phùng Nhất Lộ nhíu nhíu mũi, muốn hắt xì, nhưng chờ hoài vẫn không đến: "Ây ông trăm ngàn đừng từ dưới đất chui lên a, tôi bây giờ chạy không nổi đâu."
Mộ bia như cũ im lặng.
"Ông không chui lên thì xem như đã đồng ý đi," Phùng Nhất Lộ đứng lên đến cạnh Hoa Hoa, "Đến, gọi lão cha."
Hoa Hoa không nhúc nhích.
Phùng Nhất Lộ ngẩng đầu nhìn, ánh nắng chói lóa làm hắn không mở ra được mắt, giống như có những giọt mưa rơi từ trời mang theo độ ấm tràn ra làm ướt hai đôi má, nhưng rất nhanh, gió thổi đi, chẳng còn gì nữa..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!