Lão phu nhân được nha hoàn thiếp thân đỡ lên, nhìn bồn hoa lan được trưng bày trong phòng. Tiểu nhi tử của bà thích nhất là hoa lan, đặc biệt là loài lan Quân Tử.
Lão phu nhân đương sa vào trong hồi ức, Trịnh ma ma bước vào nói: "Lão phu nhân, đêm qua tam tiểu thư gặp ác mộng. Là bị bóng đè. Cổ ma ma nói, tam tiểu thư bị mộng yểm sau, cũng không phản ứng nàng."
Lão phu nhân liền phát một trận tính tình: "Thế nào lại không thỉnh đại phu?" Mạc thị đây là quản gia cái kiểu gì. Hài tử ngã bệnh, bị mộng yểm, nàng ta cũng không biết cho người đi thỉnh một đại phu nhìn một cái.
Trịnh ma ma vội vã nói: "Lão phu nhân, Mộ Thu đáp lời có nói tam tiểu thư từ tỉnh lại sau thường thích ngẩn người. Ngoại trừ ngẩn người những cái khác ngược lại đều bình thường." Đều chỉ ở trong sân ngây người cả ngày, nếu là có điểm không thích hợp, các nàng cũng đã phát hiện.
Lão phu nhân nghe được hai chữ mộng yểm, vẫn luôn cảm thấy không thích hợp: "Hài tử này trước đây mà nói cùng Mạc thị không phải hết sức thân thiết, nhưng cũng không đến mức biểu lộ kinh hãi trên người như vậy. Hơn nữa, ngày hôm nay khí sắc nha đầu này cũng khá hơn nhiều." Nếu nói đã nhiều ngày mọi sự vẫn như thường, nói cách khác không có sự tình gì nhiều, thế nhưng lão phu nhân luôn cảm thấy có chút vi hòa, khó hiểu.
Trịnh ma ma trầm ngâm trong chốc lát lại nói: "Lão phu nhân, tam tiểu thư khí sắc hảo, chứng minh đã phóng rộng lòng. Đây là chuyện tốt, Lão phu nhân, người hẳn là nên vui vẻ mới đúng."
Lão phu nhân tựa ở trước đạn tơ gối đầu : "Nếu là Tam nha đầu có thể giải khai mấu chốt, ta cũng không lo lắng. Người khác đều nói lão thái bà ta đã một bó tuổi lớn như vậy vẫn còn muốn nắm lấy quyền phủ đệ mãi không tha. Các nàng cho là ta có bao nhiêu yêu quyền chứ. Nếu có thể trải qua vài ngày yên ổn, ta hà tất phải thao lao như vậy."
Trịnh ma ma lại nói vài lời an ủi, ngược lại nói: "Lão phu nhân, ta nghĩ tam tiểu thư nói đúng. Hôm nay là ngày tháng tám, khí trời cũng bắt đầu dần dần mát mẻ. Khi trời tốt lão phu nhân nên ra bên ngoài đi dạo một chút, như vậy tốt hơn tổng ở trong phòng buồn bực."
Lão phu nhân không có đồng ý nhận lời, nhưng cũng không phản đối.
Chính phòng bên trong, bà tử ban đầu ngồi ở trên hành lang hóng gió giữ cửa, nhìn đoàn người xa xa tới đây, liền lập tức đứng lên, cung kính cúi đầu một bên.
Đại phu nhân nhìn cũng không nhìn bà tử, trực tiếp trở lại viện của mình, ngồi xuống ăn một chén ướp lạnh ô mai, quay sang tâm phúc bên người Lưu ma ma nói rằng: "Ngươi nói tam tiểu thư là có chuyện gì? Ta xem thế nào cũng cảm thấy hết sức cổ quái."
Lưu ma ma gật đầu: "Tam tiểu thư quả thực có điểm kỳ lạ. Có thể trước đó vài ngày bệnh vẫn còn chưa tốt, thấy lão phu nhân sau lại cùng phu nhân xa lạ rồi. Không nhẽ là lão phu nhân đối tam tiểu thư nói gì đó." Ngoại trừ giải thích này, bà thật sự là thật không biết tam tiểu thư tại sao lại có biến hóa lớn như vậy.
Mạc thị lắc đầu: "Sẽ không như vậy. Lão phu nhân tuy rằng không thích ta, nhưng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt vãn bối nói ta có điều không phải. Chắc là có chuyện gì khác. Ngươi cho người tỉ mỉ hỏi một chút." Nha đầu này mỗi ngày đều muốn sao chép kinh thư, đối với sự vụ một chút đều không quan tâm.
Mạc thị đột nhiên nghĩ tới ánh mắt Tam nha đầu nhìn nàng, có cừu thị thậm chí là phẫn hận. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng nàng quả thực bắt được. Nghĩ tới đây, Mạc thị rùng mình "Cho người đi hỏi Cổ ma ma một chút. Tam tiểu thư rốt cuộc có chuyện gì không ổn?" Nha đầu kia vốn đang êm đẹp sao lại đối nàng sinh lòng oán hận. Lẽ nào nó đã biết cái gì.
Nguyệt Dao dùng qua ngọ thiện, lại đi tiểu phật đường sao hiếu kinh. Hiện tại nàng cũng cần sao chép kinh thư hồi phục tâm tình.
Nguyệt Dao ở sao chép hoàn kinh thư, lau sạch tay đi ra tiểu phật đường. Thấy Hoa Lôi dáng vẻ có chút do dự, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì thì nói thẳng." Xem ra trước kia nàng không chú ý quản sự, cũng không có đem lời Hoa Lôi nói để ở trong lòng, bằng không Hoa Lôi cũng không có cái bộ dáng này.
Hoa Lôi cẩn thận nói rằng: "Ban nãy nô tỳ mới nghe tiểu nha hoàn nói, nàng nhìn thấy Cổ ma ma cùng Hoa ma ma thị tì của đại phu nhân nói chuyện. Buổi sáng tiểu thư vừa cấp đại phu nhân sắc mặt, buổi chiều Hoa ma ma liền tìm Cổ ma ma, nô tỳ lo lắng..."
Nguyệt Dao tâm gật đầu, nếu Mộ Thu chính là đầu óc thành thật thì Hoa Lôi lại là một người cơ trí. Nguyệt Dao suy nghĩ lời Hoa Lôi vừa nói, tâm liền lãnh. Nguyên lai Cổ ma ma lúc này cũng đã cùng người của Mạc thị thông đồng: "Chuyện này đã có bao lâu?"
Hoa Lôi thấy tiểu thư cũng không không trách nàng quá phận, cẩn trọng nói rằng: "Vừa trở về không bao lâu, Cổ ma ma liền cùng Hoa ma ma liền gặp mặt." Hoa Lôi trước đây cũng đã đề cập qua, thế nhưng tiểu thư lại không thèm để ý chút nào, tiểu thư lúc này dường như đã nghe lọt được.
Nguyệt Dao rất là thoả mãn. Nha đầu này, đúng là một rất có mắt nhìn . Đời trước nàng cũng nhắc nhở nàng mấy lần, đáng tiếc nàng khi đó quá đơn thuần, chỉ nghĩ Hoa Lôi thực không nên đối trưởng bối nói bậy, như vậy rất dễ gây hiềm nghi xích mích, vì thế khiển trách Hoa Lôi nhiều lần. Không nghĩ tới Hoa Lôi sớm như vậy lại nhìn ra đầu mối: "Việc này ta biết. Tạm thời bất động. Cho người nhìn chằm chằm là tốt rồi."
Cổ ma ma không khác gì nhũ nương của nàng, cũng chưa từng có lỗi phải gì quá lớn không thể phát mại ra ngoài. Bằng không sẽ gây trở ngại lớn đến danh tiếng của nàng.
Hoa Lôi ngạc nhiên nhìn Nguyệt Dao. Lúc trước nàng ngoài sáng trong tối nhắc nhở qua không biết bao nhiêu lần, thế nhưng tiểu thư lại lúc nào cũng không tin còn trách mắng nàng. Thực không nghĩ tới bây giờ, tiểu thư rốt cục đã suy nghĩ lại rồi.
Dùng qua bữa tối, Nguyệt Dao tiếp tục sao chép kinh thư. Nếu nàng muốn không bị người hoài nghi, trước kia làm như thế nào bây giờ cũng phải làm như vậy, thay đổi cần thay đổi từ từ một cách vô tri vô giác, từng bước từng bước đến.
Lúc Nguyệt Dao trở ra lần nữa, đã khuya lắm rồi. Nguyệt Dao quay sang Hoa Lôi nói: "Ta nghĩ đi dạo một chút." Nói xong, Nguyệt Dao liền chậm rãi đi tới hoa viên trong viện.
Đêm mát như nước, minh nguyệt treo cao trên không trung, phiến mây chung quanh tựa như lụa mỏng, vờn quanh như ẩn như hiện, ánh trăng sáng tỏ như sóng nước chậm rãi lưu động ở trong sân,
Lan Khê viện là một sân độc lập trong Liên phủ, cũng vì Lan Khê viện năm ấy là do thái gia Liên Thừa cho người tu kiến mà ra, dùng để sống lúc tuổi già, đấy cũng là nguyên do vị trí viện tử này tương đối vắng vẻ, ý muốn chính là an tĩnh.
Sân chia làm tiền viện hậu viện, tiền viện chính là ba gian chính phòng nhập lại với sương phòng, hợp với nhĩ phòng mà ra. Hậu viện là ba gian chính phòng nhập lại với hai gian mái hiên. Cái gọi là mái hiên đó là ba gian nhà giữa kéo dài ra hai cái tiểu nhĩ đóa phòng ở, do hai cái cửu tích điện chữ T () tương giao, sáp nhập mà thành. Mái hiên đông ấm hạ mát, thích hợp cho khuê trung nữ tử ở, Nguyệt Dao hôm nay chính ở tại hậu viện mái hiên lý.
Nguyệt Dao nhìn cái nhà này, lẩm bẩm nói: "Mười lăm năm." Mười lăm tuổi bị bán đi, đến ba mươi tuổi mới trở lại. Mười lăm năm mười năm mất trí nhớ không tính, năm năm kia tựa như vào địa ngục. Hôm nay nàng đã trở về, trở lại nơi vốn chỉ có thể ở trong mộng xuất hiện.
Nguyệt Dao lẳng lặng đứng ở dưới trăng mà rơi lệ. Vì chính nàng như vào địa ngục năm năm mà rơi lệ.
Hoa Lôi cho rằng Nguyệt Dao lại tưởng lão gia cùng phu nhân, vội vàng trấn an nói: "Tiểu thư, đừng thương tâm. Lão gia cùng phu nhân nhìn thấy ngươi vẫn như vậy, nhất định sẽ phi thường khổ sở. Tiểu thư, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!