Chương 46: (Vô Đề)

Khi đến nơi liền thấy Cận Thiệu Khang đứng dưới gốc liễu bên hồ ngẩn ngơ nhìn xuống mặt nước, bộ y phục màu trắng như phát sáng dưới ánh trăng, toàn thân hắn toát lên vẻ thần tiên thoát tục.

"Tự thử tinh thần phi tác dạ. Vị thuỳ phong lộ tập trung tiêu?"[1]Vu Thu Nguyệt bước tới bên hắn, hỏi với giọng quan tâm vô hạn:"Hầu gia, chàng có tâm sự ư?"

[1] Đây là hai câu thơ trong bài "Ý Hoài" kỳ thứ mười lăm của Hoàng Cảnh Nhân (Nhà thơ thời Thanh). Dịch nghĩa là: Sao đêm nay đã không còn là sao của đêm trước, vì ai mà vẫn đứng trong gió sương này?

Cận Thiệu Khang quay đầu lại, thấy là cô ta, khẽ cười, "Thu Nguyệt, muộn thế này rồi sao nàng còn ra đây?"

Vu Thu Nguyệt dựa đầu vào vai hắn, nhìn mặt trăng đang náu mình dưới đáy hồ, buồn rầu đáp: "Hầu gia đã rất lâu không đến thăm Thu Nguyệt rồi…"

***

Cẩm Tú viện.

Ánh trăng bàng bạc xuyên qua các ô cửa sổ chạm hoa nạm vàng, đổ đầy vào phòng.

Người con gái thân hình mảnh khảnh, mặc áo lụa trắng, mái tóc dài đen nhánh thả xuống vai, để đôi chân trần chầm chậm bước đến gần bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ, bước chân khoan thai nhẹ nhàng, dáng hình lay động, duyên dáng, nhìn như tiên nữ trong trăng.

"Hầu gia…" người con gái đó nũng nịu gọi, nam tử đứng trước cửa sổ quay đầu lại, ngũ quan anh tuấn song không kém phần kiên nghị.

"Hầu gia, đêm đã khuya rồi, sáng mai Hầu gia còn phải lên triều, chi bằng đi nghỉ sớm thì hơn?" Người con gái dựa vào lòng nam tử nọ, mắt sóng sánh tình, vô cùng kiều diễm.

Ngọc mềm hương ấm trong lòng, Cận Thiệu Khang bất giác thấy lòng rung động, ngọn lửa được Tưởng Nhược Nam khơi lên từ mấy hôm trước nay lại bùng cháy dữ dội. Hắn bất giác giơ tay ra ôm chặt vòng eo thon của Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt kiều diễm cười một tiếng, thuận thế vòng đôi tay trắng muốt quanh cổ hắn. Thân thể mềm mại áp sát vào cơ thể tráng kiện của hắn, khe khẽ đung đưa, khiến hắn bắt đầu hứng thú.

Hắn cúi đầu xuống hôn lên tóc Vu Thu Nguyệt, mùi hương ngọt ngậy xộc thẳng vào mũi, đột nhiên hắn như bị điện giật, trong đầu nảy ra một câu nói:

"…Trên người của chàng có mùi của người phụ nữ khác, thiếp không thích."

Không biết tại sao hắn chẳng còn hứng thú gì nữa, nhiệt độ trong cơ thể bỗng chốc tiêu tan.

Hắn nhẹ nhàng buông cô ta ra.

Vu Thu Nguyệt đang tình mê ý loạn bỗng cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn, nỗi hoảng sợ trong lòng bỗng chốc khuếch tán rộng vô hạn, nặng nề đè lên tim cô ta, khiến cô ta không thể thở được.

"Hầu gia!" Cô ta nhào vào, ôm chặt lấy hắn, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, "Hầu gia có phải chê Thu Nguyệt rồi không? Có phải chàng thấy Thu Nguyệt đen đi, không đẹp nữa?" Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn, ánh mắt ấy thật thấp kém, thật đáng thương: "Hầu gia, Thu Nguyệt sẽ tìm cách để trở lại như trước kia, Hầu gia đừng vứt bỏ Thu Nguyệt!"

Nước mắt của cô ta rơi trong ánh trăng sáng lấp lánh như thuỷ tinh, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau không ngừng, giống như chuỗi trân châu bị đứt dây.

Cận Thiệu Khang bỗng trào lên một nỗi thương xót, nàng đã làm gì sai? Nàng gả cho hắn làm thiếp, lẽ nào hắn thật sự phải lạnh nhạt hờ hững với nàng cả đời này ư? Thân là nam tử, sao có thể đối xử với người phụ nữ của mình như thế?

Hắn giơ tay ra, lau nước mắt trên má cô ta, Vu Thu Nguyệt vội vàng giữ chặt lấy tay hắn đặt lên môi mình mà hôn, nước mắt rơi trên ngón tay Cận Thiệu Khang, nóng bỏng.

"Hầu gia, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia, trong tim Thu Nguyệt đã chỉ có một mình chàng thôi, thiếp biết trong lòng Hầu gia vị trí của thiếp không quan trọng, nhưng không sao, chỉ cần Hầu gia thỉnh thoảng nhớ đến Thu Nguyệt, thỉnh thoảng bớt chút thời gian tới thăm Thu Nguyệt, Thu Nguyệt đã rất thoả mãn rồi. Hầu gia, xin chàng hãy xót thương, trái tim Thu Nguyệt một lòng một dạ vì chàng, nếu Hầu gia không quan tâm tới Thu Nguyệt nữa, Thu Nguyệt sống không bằng chết!"

Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, nói: "Trong tim ta không chỉ có một mình nàng cũng không sao ư?"

Trái tim Vu Thu Nguyệt vỡ tan. Ý của chàng là, tiện nhân Tưởng Nhược Lan kia đã ở trong trái tim chàng rồi sao? Nghĩ đến dấu hôn mình đã nhìn thấy trước đó, nỗi ghen tức căm hận lại như con rắn độc nuốt chửng cô ta, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cố tỏ rõ sự đáng thương, nhỏ bé của mình.

"Hầu gia anh minh thần vũ, sao thiếp dám cầu mong Hầu gia chỉ yêu một mình mình chứ? Chỉ cần trong tim Hầu gia có chỗ cho Thu Nguyệt… Á…"

Nói còn chưa hết, Cận Thiệu Khang đã bế bổng cô ta lên, bước về phía chiếc giường sơn gỗ đen đang rèm rủ trướng che…

Nhược Lan, những thứ nàng không cần, ta sẽ cho người khác hết. Đến khi ấy, nàng có hối hận không?

***

Trong Thu Đường viện.

Buổi chiều bên ngoài nóng dị thường, Tưởng Nhược Nam trốn trong phòng đọc sách, Hoa Thanh và Liên Kiều đứng sau quạt cho nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!