8.5
Một lát sau, Thục phi đỡ Từ Uyển Thanh dậy, chậm rãi nói: "Hôm nay muội hãy về trước đi, chuyện này không ai được nhắc tới nữa, hãy để nó qua như một cơn gió thoảng, muội yên tâm, tỷ tỷ sẽ trả hận cho muội!"
***
Sáng sớm hôm sau, Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt, Cận Yên Nhiên cùng Vương thị, Triệu di thái đến Thu Đường viện thăm Tưởng Nhược Nam.
Thái phu nhân không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, bà vẫn tưởng rằng Tưởng Nhược Nam bị cảm trên đường hồi phủ. Khi Cận Thiệu Khang nói với Tưởng Nhược Nam là phải giấu Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam cũng thấy kỳ lạ.
Khi ấy, Cận Thiệu Khang đã bối rối nói với nàng: "Ta không muốn Yên Nhiên bị trách phạt!"
Tưởng Nhược Nam hiểu tấm lòng yêu thương của hắn dành cho muội muội. Đương nhiên nàng cũng không muốn Thái phu nhân biết chuyện này, bởi vì nếu Thái phu nhân biết, thì người bị trách phạt chắc chắn không chỉ một mình Cận Yên Nhiên.
Tưởng Nhược Nam thấy Thái phu nhân thì vội vàng ngồi dậy thỉnh an, Thái phu nhân đi tới đỡ nàng nằm xuống, cười nói: "Ta đến là để thăm con, không phải làm ảnh hường tới việc nghỉ ngơi của con." Tưởng Nhược Nam đành thôi, gọi Ánh Tuyết dâng trà lên.
Vu Thu Nguyệt và Vương thị lần lượt tiến lên thỉnh an nàng. Vết thương của Vu Thu Nguyệt đã khỏi, làn da lại nhẵn nhụi như trước, không để lại bất kỳ vết sẹo nào. Cô ta hễ mở miệng là gọi tỷ tỷ, vô cùng thân thiết, giống như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra vậy, còn đón cả bát thuốc trong tay Liên Kiều để đút cho Tưởng Nhược Nam, nhưng Tưởng Nhược Nam kiên quyết từ chối. Nàng sợ nhìn thấy bộ mặt giả dối trơ trẽn ấy mình sẽ nôn ra hết mất.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt hết sức tủi hổ lui xuống, nhưng điều thú vị là, Cận Yên Nhiên không còn nhảy ra nói đỡ cho cô ta như nữ hiệp chính nghĩa nữa.
Thái phu nhân cười điềm đạm khi chứng kiến cảnh ấy, trong nhà, chỉ cần giữ được sự hòa thuận ngoài mặt là được, còn việc trong lòng họ nghĩ gì, không cần thiết phải tìm hiểu, đương nhiên bà có cách để họ có gan nghĩ mà không có gan làm!
Còn Vương thị thì thay đổi hẳn thái độ, không còn miệng lưỡi chua ngoa như thường ngày nữa, mà sán lại gần Tưởng Nhược Nam, đưa chiếc bình nhỏ bằng gốm màu xanh trong tay cho nàng, tươi cười nói: "Phu nhân, loại Lãnh ngưng đan này dùng khi bị cảm nắng rất tốt. Đệ muội sai người tìm về, mong phu nhân đừng chê!"
Vu Thu Nguyệt đứng cạnh lạnh lùng nhìn Vương thị tâng công với Tưởng Nhược Nam, khinh bỉ hừ một tiếng.
Tưởng Nhược Nam nhìn chiếc bình sứ trong tay cô ta, thầm nghĩ, muốn dùng một bình thuốc để xóa hết mọi khúc mắc, thật quá lợi hại cho ngươi rồi. Nhưng nàng vẫn nói: "Thật phiền đệ muội quá!" Rồi bảo Ánh Tuyết nhận lấy.
Trước khi đến, Triệu di thái thái đã nói với Vương thì rằng, nếu như Tưởng Nhược Nam không chịu nhận đồ mà Vương thị tặng, điều đó có nghĩa là nàng không tha thứ cho cô ta, cuộc sống sau này của cô ta phải tự cầu phúc cho mình đi, khiến Vương thị thấp thỏm lo lắng. Giờ thấy nàng đã chịu nhận bình thuốc, trái tim đang lơ lửng của cô ta mới nhẹ nhõm trở về vị trí cũ.
Tưởng Nhược Nam liếc nhìn Thái phu nhân một cái, thấy bà đang mỉm cười, dường như rất hài lòng về hành động của nàng, nàng biết mình đã làm đúng, Thái phu nhân xưa nay vẫn muốn nhà cửa yên bình, ở trước mặt bà nàng phải làm ra vẻ đại lượng, dù thế nào, nàng cũng sẽ phải ở lại Hầu gia một thời gian dài nữa. Nàng cần tôn trọng ý muốn của Thái phu nhân, có điều…
Bên này Vương thị chưa kịp đắc ý lâu thì đã nghe Tưởng Nhược Nam nói: "Thuốc ta xin nhận, có điều lúc này mọi người cùng ngồi đông đủ ở đây lại khiến ta nhớ đến một chuyện!"
Vương thị vội vàng nịnh bợ hỏi: "Phu nhân nhớ tới chuyện gì?"
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, rồi lại nhìn Vu Thu Nguyệt, vỗ tay cười, đáp: "Mọi người còn nhớ đã đánh cược với ta không, hai người thua rồi còn nợ ta một việc đấy?"
Nét mặt Vương thị và Vu Thu Nguyệt cứng đờ lại, ngay cả vẻ mặt Cận Yên Nhiên cũng bối rối mất tự nhiên. Họ biết Tưởng Nhược Nam muốn nhân cơ hội này để đòi nợ, nhưng đã nói thế lại đang ở trước mặt Thái phu nhân, bọn họ cũng không thể phớt lờ như không biết.
Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân cười, hỏi: "Mẫu thân, người từng nói muốn tính cả người vào?"
Thái phu nhân hiểu ý nàng, thầm nghĩ, để nàng được hả giận cũng chẳng hề hấn gì, dù sao trước mặt bà, nàng sẽ không dám làm điều gì quá đáng, bèn cười đáp: "Đúng thế, mãi không thấy con nhắc đến, ta còn đang tò mò đây."
"Vì thời gian vừa rồi bận quá nên con quên mất đấy mà." Tưởng Nhược Nam cười.
Vương thị biết không thể tránh được, bèn hỏi: "Không biết phu nhân muốn bọn muội làm chuyện gì?"
Tưởng Nhược Nam cười, đảo đảo mắt nghĩ khiến trái tim ba người bọn họ phập phồng lên xuống.
"Thế này đi." Tưởng Nhược Nam nhìn Vu Thu Nguyệt cười nói: "Vu di nương giọng nói dịu dàng, đọc sách chắc chắn hay lắm, trong tháng này, hằng ngày vào giờ Ngọ, Vu di nương tới đây đọc sách cho ta nghe nửa canh giờ đi!"
Vu di nương mặt biến sắc, từ chỗ cô ta tới Thu Đường viện phải đi mất tầm nửa khắc[2], giữa trưa trời nắng chang chang, cứ đi đi về về như thế, làn da vừa mới hồi phục chẳng phải sẽ lại bị cháy đen ư?
[2] Nửa khắc: Tầm mười lăm phút.
Đang định lên tiếng thì nghe Tưởng Nhược Nam nói tiếp: "Mẫu thân, người thấy thế nào?"
Thái phu nhân cười đáp: "Họ thua con, chứ có phải thua ta đâu, đương nhiên do con quyết định!" Rõ ràng là không phản đối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!