Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn Thanh Đại, cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nghe lời ngươi nói thì xem ra chuyện năm đó là do ngươi cần thận bài trí.
Hầu gia hẳn là mắc bẫy của ngươi, lúc ấy có lẽ hắn thân bất do kỉ
Thanh Đại nói:
- Phu nhân nói không sai.
Mọi thứ đều là ta tỉ mỉ sắp đặt.
Đoạn thời gian phu nhân bỏ nhà đi, mỗi ngày Hầu gia đều không ăn không uống, ta lẳng lặng theo dõi.
Lúc ấy kế hoạch của ta đã chuẩn bị rất tốt.
Hầu gia vẫn muốn gặp ta nói chuyện nhưng ta nghĩ ra đủ lý do né tránh hắn.
Đợi buổi tối các ngươi quay lại, ta mới mời hắn tới.
Ta biết ngươi sẽ không ngăn hắn, ta cũng biết Hầu gia nóng lòng muốn nói rõ ràng với ta…
Tương Nhược Lan không nhịn được cắt đứt lời nàng:
- Gian khách Yêu hồ, quả nhiên không đơn giản, có thể thấu hiểu lòng người được như thế
Thanh Đại cười:
- Công chúa không cần bội phục ta, ta từ nhỏ đã học những thứ đó.
Hoàn cảnh khiến cho ta phải suy nghĩ về tâm lý của người khác.
Chỉ có hiểu rõ tâm lý người khác mới có thể hành động.
Tiên phát chế nhân.
Vu Thu Nguyệt đố kỵ ta, thái phu nhân vì bất mãn với ngươi mà đặc biệt thương yêu ta, Hầu gia từ chối và áy náy ta, Phu nhân cảnh giác với ta, nếu ta không nắm vững những điều đó thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Tương Nhược Lan khẽ cười một tiếng:
- Thua dưới tay ngươi cũng chẳng oan
Sự đắc ý trên mặt Thanh Đại dần biến mất, ngay sau đó, nàng cười khổ:
- Công chúa, thật ra ngươi không thua.
Thanh Đại tiếp nhận vô số nhiệm vụ, chỉ có lần này, bề ngoài thì là thành công nhưng chỉ ta biết ta đã thất bại.
Cũng không trách Hoàng thượng muốn ta hoàn thành nhiệm vụ này.
Thì ra nhiệm vụ này lại khó khăn đến thế.
- Thanh Đại, nếu ngươi nói như thế, xem ra tối hôm đó các ngươi không xảy ra chuyện gì, thứ ta xem được chỉ là giả mà thôi.
Thanh Đại cười nói:
- Công chúa thật thông minh.
Không sai, lúc đó ta và Hầu gia trong sạch, không xảy ra chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!