Chương 24: (Vô Đề)

5.4

Buổi chiều, nha đầu Đỗ Quyên bên Thái phu nhân đến, tới hành lễ trước mặt Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam thấy cô ta tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tính cách có vẻ trầm tĩnh, ngoại hình không được bằng Hồng Hạnh, Ánh Tuyết nhưng khá đoan trang.

Đỗ Quyên lui ra ngoài rồi, Tưởng Nhược Nam nói với Ánh Tuyết: "Sau này, Đỗ Quyên tới thì là người của chúng ta rồi, không cần phải giấu cô ta bất kỳ chuyện gì."

Ánh Tuyết do dự: "Nhưng cô ta là người của Thái phu nhân…"

Tưởng Nhược Nam cười đáp: "Ở chỗ chúng ta đây có chuyện gì cần phải giấu Thái phu nhân chứ, cứ thẳng thắn thoải mái, tránh khiến người ta nghi ngờ."

Ánh Tuyết mỉm cười: "Nô tỳ hiểu ạ."

***

Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam tới thỉnh an Thái phu nhân như thường lệ, khi nàng đến nơi, Triệu di thái thái, Vu Thu Nguyệt đã đều ở đấy cả rồi. Tất cả bọn họ như có thỏa thuận ngầm không nhắc đến chuyện ngày hôm qua, chỉ uống trà, trò chuyện linh tinh.

Đang nói chuyện vui vẻ, Thái phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Tưởng Nhược Nam, cười nói: "Nhược Lan, lần trước Lưu phu nhân phát bệnh ở Hầu phủ chúng ta, theo lý mà nói chúng ta cũng phải qua đó thăm hỏi, phái một kẻ hầu đi thì không thể hiện được thành ý, ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy dù sao con cũng là người cứu Lưu phu nhân, để con đi là thích hợp nhất!

Ta đã chuẩn bị quà xong rồi, lát nữa con hãy đến Lưu phủ một chuyến!"

***

Tưởng Nhược Nam mang theo quà mà Thái phu nhân đã chuẩn bị sẵn, cùng với Trương ma ma ngồi xe ngựa tới Lưu phủ.

Lưu phu nhân được thông báo, đã sớm cử người ra cửa nghênh đón. Tưởng Nhược Nam được một đám a hoàn ma ma trong Lưu phủ đưa vào trong, đến thẳng viện tử của Lưu phu nhân.

Phủ đệ họ Lưu đương nhiên không thể rộng rãi phú quý như của Hầu gia, nhưng viện đình từng đôi, hành lang nối tiếp, bố cục rất tinh tế.

Vừa bước vào viện tử của Lưu phu nhân đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, bước hẳn vào phòng, mùi thuốc càng nồng, lại thêm nhiệt độ trong phòng cao hơn ngoài trời, không khí khá ngột ngạt, khiến người ta không thoải mái.

Lưu phu nhân đang nằm dựa trên chiếc giường lớn khắc hoa, rõ ràng vì có khách nên mới miễn cưỡng ngồi dậy.

A hoàn dẫn đầu nói: "Phu nhân, Hầu phu nhân đến thăm người!"

Lưu phu nhân cử động, giơ tay gọi Vân Tiếu, định đứng dậy hành lễ với Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam vội vàng bước lên phía trước, ngăn bà lại: "Lưu phu nhân, bà còn chưa khỏe, không cần phải để ý tới mấy thứ lễ nghĩa ấy, tôi tới là muốn thăm bà, nếu lại làm bà thêm mệt, khiến bà không thể nghỉ ngơi, sao tôi có thể thoải mái đây?"

Nghe những lời chân thành của Tưởng Nhược Nam, Lưu phu nhân mới thôi, lại giơ tay gọi a hoàn dâng trà.

Tưởng Nhược Nam bảo a hoàn kê ghế gần ngay giường của Lưu phu nhân, còn mình thì ngồi xuống cạnh bà. Lưu phu nhân vội nói: "Hầu phu nhân nên ngồi ra xa một chút, cẩn thận lây bệnh của ta."

Tưởng Nhược Nam cười đáp: "Tôi cơ thể cường tráng, không cần phải kiêng kị thế đâu!" Bệnh hen suyễn không lây truyền, hà tất phải làm ra vẻ tiểu thư công tử cho người ta chán ghét?

Lưu phu nhân thấy nàng hoàn toàn không kiêng kị né tránh mình, trong lòng cũng thoải mái hơn. Tâm trạng của bà với Tưởng Nhược Nam vẫn rất phức tạp, vừa hận nàng đã hại con gái mình, nhưng cũng chính nàng đã cứu mạng bà. Hôm đó khi bệnh tình tái phát bản thân bà là người hiểu hơn ai hết, nếu không có nàng ra tay cứu giúp, bà sao có thể gắng gượng được tới lúc con trai đến.

Nghĩ đến đây, bà thở dài, cúi đầu nói với Tưởng Nhược Nam: "Hầu phu nhân, lão thân còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của phu nhân!"

Tưởng Nhược Nam cười đáp, "Chuyện không đáng nhắc đến, Lưu phu nhân không cần bận tâm, phu nhân phát bệnh ở phủ chúng ta, nói đi nói lại, cũng là do Hầu phủ tiếp đãi không chu đáo, Thái phu nhân đặc biệt phái ta tới xin lỗi bà, không biết hiện giờ Lưu phu nhân đã thấy khá hơn chút nào chưa?"

Lúc này, a hoàn bên cạnh bưng bát thuốc nóng hổi lên, nói: "Phu nhân, công tử dặn thuốc phải uống khi nóng."

Lưu phu nhân đón lấy bát thuốc, nhìn Tưởng Nhược Lan cười khổ một tiếng: "Thái phu nhân nặng lời rồi, đây vốn là bệnh cũ, năm nào cũng tái diễn mấy lần, bản thân ta hầu như thường xuyên phải dùng thuốc! Hầu phu nhân về bẩm lại với Thái phu nhân rằng, bà không cần lo lắng, bệnh này của ta khi tái phát sẽ kéo dài một thời gian rồi mới yên được."

Nói rồi chau mày uống thuốc, cố gắng uống được nửa bát, bỗng thấy buồn nôn, không sao uống tiếp được nữa.

Tiểu nha đầu nhìn thấy trong bát vẫn còn lại một ít thuốc, bối rối nói: "Phu nhân, công tử dặn rồi, nhất định phải uống hết mới được."

Lưu phu nhân bị bệnh tật giày vò, trong lòng buồn chán, khi nổi nóng cũng chẳng còn quan tâm tới việc đang có khách tới chơi, nhìn a hoàn nghiêm giọng quát: "Ta ngửi thấy mùi thuốc đã muốn nôn, ngươi muốn ta chết sao?" Sự kích động của bà khiến bệnh lại tái phát, bèn ôm ngực ho liền mấy tiếng.

Tiểu nha đầu sợ quá vội vàng dập đầu xin tha mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!