Chương 2: (Vô Đề)

1.2

Vẻ mặt Phương ma ma lo lắng, bộ dạng đó giống như chỉ hận không thể bịt chặt miệng Hồng Hạnh lại, nhưng còn chưa kịp, bên ngoài đã vang lên một giọng nói sang sảng: "Phu nhân đã tỉnh rồi? Lão phu nhân đặc biệt sai chúng ta tới thăm!"

Tưởng Nhược Nam nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy hai vị phu nhân tầm trên dưới bốn mươi tuổi bước vào, đều mặc vàng đeo bạc, vô cùng cao quý. Một trong hai vị phu nhân môi mím chặt, biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng liếc nhìn Hồng Hạnh một cái, có lẽ đã nghe thấy những lời vừa rồi của nàng ta.

Vị còn lại tươi cười niềm nở, vẻ mặt ôn hòa, chính bà ta là người đã đánh tiếng.

Hồng Hạnh đứng dậy nhìn hai vị phu nhân, bình thản nói: "Mặc dù đã tỉnh nhưng đầu vẫn còn đau, vết thương chảy rất nhiều máu, đâu khỏi dễ dàng như thế!"

Lời vừa nói ra, sắc mặt hai vị phu nhân đều trầm xuống, thần sắc vô cùng gượng gạo.

Phương ma ma thấy vậy vội vàng lên tiếng nói đỡ, "Đa tạ sự quan tâm của lão phu nhân, phu nhân tối qua đã bôi thuốc, nghỉ một đêm giờ không sao rồi. Không biết phải xưng hô với hai vị ma ma thế nào?"

Vị ma ma mặt mày tươi cười kia đáp: "Phu quân ta họ Trương, vị này họ Lưu."

"Thì ra là Trương ma ma và Lưu ma ma." Nói rồi Phương ma ma bèn lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn từ sáng ra nhét vào tay hai người.

Trương ma ma tươi cười nhận lấy, sắc mặt Lưu ma ma mặc dù lạnh nhạt nhưng vẫn không chối từ.

Trương ma ma nói tiếp: "Lão phu nhân của chúng tôi sau khi biết tin đã rất lo lắng, còn gọi Hầu gia đến giáo huấn một trận, vốn cũng định đến thăm phu nhân, nhưng sáng nay dậy người không được khỏe, vì vậy mới sai hai chúng tôi tới thay người hỏi han."

Hồng Hạnh nghe những lời này, khóe miệng giật giật, vẻ mặt vô cùng khó coi, nụ cười của Trương ma ma thoáng cứng lại, có điều lập tức khôi phục như cũ, hai mắt lạnh lùng quét qua Hồng Hạnh, nhưng quay sang Tưởng Nhược Nam lại lập tức tươi cười.

Tưởng Nhược Nam nghe Trương ma ma nói, lòng nghĩ, xem ra lão phu nhân vẫn còn có chút kiêng dè người con dâu này, nếu không Trương ma ma sẽ không nói bằng giọng như thế. Bản thân nàng sau này phải sống trong "thể xác" người khác, trước khi chưa hiểu ngọn ngành mọi chuyện, tốt hơn cả là không nên đắc tội với ai.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Trương ma ma mỉm cười nói: "Sao có thể để mẹ chồng tới thăm con dâu được, con dâu vừa về, nên là con dâu tới thỉnh an mẹ chồng mới phải. Ma ma nói thế là chê cười ta rồi."

Lời Tưởng Nhược Nam vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, giống như là không tin những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng nàng vậy.

Tưởng Nhược Nam bị họ nhìn với ánh mắt này lòng càng sợ hãi, chuyện gì thế, nàng nói sai ư? Có chỗ nào không thỏa đáng?

Hồng Hạnh đứng bên cạnh không kìm được lên tiếng: "Tiểu thư…"

Tưởng Nhược Nam sợ cô ta lại nói ra những lời khó nghe, lập tức quay mặt qua, nghiêm khắc trừng mắt lườm một cái, khẽ tiếng khiển trách: "Câm miệng!"

Hồng Hạnh chưa từng bị tiểu thư nặng lời, lập tức đỏ bừng mặt, bĩu môi, nhưng không dám nói thêm gì nữa.

Sau giây phút sững sờ, Trương ma ma đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười tít mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, đáp: "Phu nhân, trước khi tôi đến đây lão phu nhân có dặn rằng, nếu sức khỏe phu nhân không tốt, thì việc dâng trà sáng nay không cần phải có mặt."

Kiếp trước nàng đọc và xem không ít tiểu thuyết phim ảnh, vì vậy biết màn kính trà này là gì.

Con dâu mới, ngày thứ hai sau khi về nhà chồng nhất định phải tới dâng trà mời bố mẹ chồng, bố mẹ chồng sẽ ban hồng bao cho con dâu mới, để tỏ rằng mình đồng ý đón nhận con dâu mới vào nhà.

Nhưng Thái phu nhân sắp xếp thế này là vì thật lòng nghĩ cho nàng, hay là còn có dụng ý nào khác bên trong?

Tưởng Nhược Nam lập tức nhớ đến đôi trai gái tối hôm qua.

Vừa rồi nghe Hồng Hạnh nói, nàng và quý thiếp cùng được đón về đây một ngày, không lẽ trong buổi dâng trà ngày hôm nay quý thiếp kia cũng sẽ có mặt? Thái phu nhân sắp xếp như vậy là vì không muốn quý thiếp phải chịu áp lực từ chính thất?

Gia đình này lại thiên vị ưu ái người quý thiếp kia thế sao? Cô gái đó rốt cục có lai lịch thế nào?

Tưởng Nhược Nam lẳng lặng suy nghĩ.

Cùng lúc ấy, sắc mặt Phương ma ma cũng rất khó coi, tối qua động phòng đã bỏ rơi tiểu thư rồi, hôm nay dâng trà cũng định để tiểu thư đứng ngoài sao? Thành kiến của Hầu phủ đối với tiểu thư sâu như thế ư?

Nhưng cũng khó trách việc họ tức giận, cách làm của tiểu thư thật sự…

Phương ma ma thầm thở dài một tiếng, vẻ lo lắng trên mặt càng rõ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!