Nguyệt Dao lấy ra Bách Gia Tính, chỉ vào người thứ nhất cùng với Chính ca nhi nói: "Tới, Chính ca nhi, cái chữ này đọc Triệu. Ân, tới, đọc Triệu..."
Nguyệt Dao dạy Chính ca nhi học sau lập tức nàng liền hiểu được, vì sao tất cả mọi người đều nói Chính ca nhi tư chất không tốt. Tư chất hắn như vậy quả thật là kém đến nổi không thể nào kém hơn được nữa. Nàng học một lần là có thể nhớ vài thứ, Chính ca nhi học đến mười lần đều không nhớ xuống được vài chữ.
Nguyệt Dao khinh khinh khẽ thở dài một hơi.
Chính ca nhi thực mẫn cảm, thấy bộ dạng Nguyệt Dao cau mày thở dài. Lắp bắp hỏi: "Tỷ tỷ, là đệ không tốt, có phải đệ thực sự rất ngốc nghếch hay không?"
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút mới trả lời hắn. So với việc nói ra bất kỳ lời an ủi nào, cũng đều không bằng đem sự thực nói cho hắn biết, như vậy cũng tốt dễ dàng thúc giục Chính ca nhi cố gắng nhiều hơn. Một mực phủ nhận trái lại càng tỏ ra không chân thật: "Chính ca nhi, tư chất đệ so với người bình thường chính là thiếu chút, nhưng những cái này không chứng tỏ rằng kỳ thực đệ là người ngốc nghếch.
Chính ca nhi, một người có thể thành công hay không then chốt không nằm ở tư chất, mà là ở tâm tính cùng nghị lực của người đó. Tư chất của đệ so với người bình thường kém hơn, thế thì sau này đệ càng phải cố gắng nhiều hơn người khác để bù đắp lại phần thua kém đó. Chính ca nhi, chỉ cần đệ có thể nỗ lực hơn người khác gấp mười lần thậm chí hai mươi lần để sẽ làm được tốt hơn họ. Cái cần quan tâm ở đây đó là, Chính ca nhi, đệ có thể chịu đựng được ở khổ sở như thế hay không."
Chính ca nhi lắc lắc tiểu đầu nói: "Đệ không sợ chịu khổ, đệ nhất định sẽ nghe lời của tỷ tỷ. Nỗ lực học tập thật nhiều thật tốt." Chịu khổ chịu tội hắn đều không sợ, có sợ chính là sợ tỷ tỷ ghét bỏ hắn ngu ngốc, không cần hắn nữa.
Nguyệt Dao vui mừng nói: "Ừ, chỉ cần Chính ca nhi có quyết tâm này, tương lai sẽ không kém hơn ai khác." Học tập dựa vào sự dẻo dai quyết chí cùng bền lòng. Có không ít người có tư chất tốt lại bởi vì lười biếng sau cùng đều trở nên hoang phế, thành đồ bỏ đi. Chỉ cần có nghị lực, kiên nhẫn tâm tư. Nguyệt Dao tin tưởng cho dù sau này không thể thành rồng thành phụng, Chính ca nhi tuyệt đối sẽ không thành trùng.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Đệ nghe lời tỷ tỷ."
Gió nhẹ thổi tới bên song cửa, cửa sổ bị thổi trúng vù vù đạp vào mà vang lên tiếng dộng lớn. Gió dường như không nhìn được hai cái người trong phòng kia mải mê đầu nhập muốn thức tỉnh bọn họ. Nhưng là, dẫu có gây thêm tiếng vang lớn hơn nữa cũng không thể làm cho hai người kia chú ý đến.
Nguyệt Dao chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ liên tục một buổi chiều mãi đến giờ Dậu hai khắc (sáu giờ chiều). Một buổi chiều Chính ca nhi lại nhận thức mười cái chữ: Triệu, tiễn, tôn, lý chu, ngô, trịnh, vương, phùng, trần.
Nguyệt Dao không tự chủ được mà thở dài một hơi. Năm đó cha nàng chỉ một ngày đêm đã đem Bách Gia tính đều học hết rồi, nàng khi nhỏ học vỡ lòng cũng chỉ dùng nửa ngày liền đem Bách Gia tính nhận thức toàn bộ rồi, hơn thế nữa nàng còn có thể đọc làu làu. Nhưng bây giờ nhìn tốc độ nhận thức chữ của Chính ca nhi, nếu muốn biết hết toàn bộ Bách Gia tính đoán chừng phải học một tháng mới có thể hoàn thành.
Trước nàng phải bảo đảm được rằng Chính ca nhi học qua có thể nhớ kỹ, sẽ không là ngày mai tỉnh lại liền đem mọi thứ quên sạch đi, bằng không...
Nguyệt Dao thật sâu đến một hơi thở phía sau, ở trong lòng tự an ủi bản thân rằng nàng không đặt kỳ vọng cao vào hắn, kỳ vọng không cao. Cái đệ đệ này là nàng may mắn được trở về, nàng không trông cậy vào hắn đỗ Tiến sĩ, Cử nhân, cũng không cầu hắn môn quan minh diệu ( đại khái có thể hiểu là làm rạng rỡ tổ tông), mà chỉ cần hắn bình an lớn lên, không đứt mất huyết mạch chi thứ hai, nàng về sau có người nhà có chỗ để dựa vào, sẽ không còn là một người bơ vơ, cô khổ.
Nguyệt Dao cứ như vậy tự an ủi bản thân nửa ngày, thế này mới đem suy nghĩ, tâm tình bình tĩnh xuống tới.
Tỉnh táo lại sau Nguyệt Dao không thể không vui mừng ở am ni cô ngây người mười năm, sớm đem tính tình của nàng mài bớt rồi. Bằng không liền hướng về phía Chính ca nhi như gỗ mục vậy tư chất, lấy đời trước bản tính cao ngạo thanh cao của nàng mà nói, sợ là sớm không còn chút nào kiên nhẫn mà dạy tiếp mà nhanh chóng sai người đem Chính ca nhi ném ra ngoài rồi.
Nguyệt Dao vừa nhìn, thấy canh giờ cũng kém không nhiều lắm, nên nghỉ ngơi rồi. Nắm tay của Chính ca nhi đi ra ngoài, nghỉ ngơi thêm một chút, đồ ăn liền đưa tới rồi.
Nguyệt Dao thấy trên bàn món ăn phong phú, đưa mắt nhìn sang phía Mộ Thu. Mộ Thu chưởng quản ẩm thực của nàng, để nàng nói vẫn rõ ràng hơn.
Mộ Thu vừa cười vừa nói: "Đây là phân lệ của tiểu thư cùng thiếu gia hai người." Mộ Thu ý tứ, Đình Chính cũng dựa theo quy cách của thiếu gia trong phủ mà phân đến. Cho nên nói bữa ăn này so với ngày xưa lại thêm phần phong phú.
Nguyệt Dao gật đầu một cái, đây là những mà các nàng nên được, cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Hai người rửa tay ngồi vào bàn ăn. Bây giờ Chính ca nhi cũng sẽ không giống buổi trưa ngại ngùng, dùng xong một chén liền chủ động đưa sang để cho Hoa Lôi thêm cơm cho hắn.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi cười cười, tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi nhìn thấy mặt mày liền rạng rỡ hơn. Nguyệt Dao trong tâm cảm thán, hài tử này nhũng thứ hắn đòi hỏi thật thấp.
Dùng xong bữa tối, Nguyệt Dao mang Chính ca nhi đi dạo trong viện. Tịch dương tây hạ, đem hai cái bóng của hai người, một dài một ngắn kéo dài thật dài.
Nguyệt Dao nhìn hai cái bóng đột nhiên nói: "Chính ca nhi, đệ đọc lại những chữ đã học ngày hôm nay một lần cho tỷ tỷ nghe xem." Mặc dù chỉ có mười chữ, nhưng Nguyệt Dao vẫn mong muốn Chính ca nhi có thể đem những gì học được nhớ thật kỹ.
Chính ca nhi cao giọng đọc, Nguyệt Dao ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Có thể đọc thuộc lòng đi ra là bình thường, nếu mà đến cả đọc thuộc lòng cũng không được nàng thực sẽ khóc mất!
Buổi tối, Nguyệt Dao không tiếp tục dạy Chính ca nhi nhận chữ, mà là cho Chính ca nhi bắt đầu luyện tự. Nguyệt Dao viết chữ triệu sau liền nói: "Từ hôm nay trở đi, ban ngày đệ sẽ học chữ, buổi tối luyện tự."
Thể chữ Liễu xưa nay vốn có thanh danh 'Thư quý sấu* ngạnh** phương thông thần'. Liễu công Khải thư, so với thể chữ Nhan, nét chữ lại có thêm phần cứng rắn lại mảnh dẻ , có câu danh xưng "Nhan cân liễu cốt". Bởi vậy Liên Đống Bác thực thích, vẫn luôn luyện thể chữ Liễu. Nàng cũng kế thừa cái thói quen này từ phụ thân. Luyện nên một tay chữ Liễu thực tốt. Nguyệt Dao một tay Liễu tự cũng nhận được một hồi tán thưởng của rất nhiều người.
Dùng chữ của nàng để cho Chính ca nhi vỡ lòng cũng đủ dùng.
*Sấu : gầy, mảnh dẻ.
** Ngạnh: cứng rắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!