Bịch bịch bịch...
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Một thiếu nữ đang kéo lấy tay của thiếu niên kéo đi trên hành lang.
Đây chính là Hiệp và Linh.
Khi lên tới tầng 4 con Linh, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, thấy không có người nào thì nó quay lại nhìn hắn.
Nó liền nhận ra mình nắm lấy tay hắn thì lập tức buông ra, sau đó tức tối hỏi:
- Làm sao cậu biết về phái Nữ Huỳnh Đạo?
- Không phải tớ đã nói là nghe giang hồ đồn đại sao..
Hắn chưa nói dứt câu thì Linh đã đổi giọng quát:
- Cậu đừng có đùa với tôi, nói mau là ai nói cho cậu biết.
Nghe vậy hắn cũng chẳng khách khí:
- Làm sao tôi biết thì mặc kệ tôi, cô hỏi làm gì?
- Cậu...!
-Linh liền ỉu xìu
- Tôi không hiểu tại sao cậu biết nhưng sao cậu lại nói ra trước mặt mọi người thế hả?
Lần này thì đến lượt hắn tịt ngòi, đúng là lôi bí mật của người khác ra nói thì không tốt thật nhưng hắn không thể chịu lép vế được đành phải lấp liếm.
- Tôi nói thật đấy, tôi chỉ nghe người khác nói thôi.
Còn vừa rồi là tôi lỡ mồm....! Xin lỗi nhé!!
Nghe thấy hắn xin lỗi thái độ của Linh liền dịu xuống.
Thấy thế hắn liền hỏi:
- Thế cái phái Nữ Huỳnh Đạo của cậu là môn phái như thế nào vậy.
Cậu có thể cho tôi gia nhập với được không, tôi muốn luyện võ.
Đúng vậy, hắn muốn gia nhập Nữ Huỳnh Đạo, nhưng cũng không hẳn là để luyện võ mà để xem có kiếm được skill gì mới không.
Chứ tính hắn lười lắm không chịu khổ để luyện võ được.
- Tôi e là không được đâu.
- Ể tại sao vậy?
- Cậu có biết câu
"giặc đến nhà đàn bà cũng đánh không"
- Biết chứ, có nghĩa là giặc đến nhà thì cả đàn bà nó cũng đánh không tha phải không, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Haizz!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!