Chương 37: Vòng 16 Đội

Khi bọn họ tỉnh dậy thì bên ngoài đã trôi qua gần 30 phút, có nghĩa là hắn và Linh đã ở trong kết giới khoảng 6 tiếng rồi, mặt trời cũng đã gần lặn.

Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của Linh nói:

- Em có cảm thấy tuyệt vời không.

- Đáng ghét, sao anh lại hỏi em câu như thế, xấu hổ chết đi được.

- Ha ha ha..........

Hai người hắn bắt đầu mặc quần áo vào để về chỗ ở của phái Nữ Huỳnh Đạo.

Lúc này nhờ vào thể chất mạnh mẽ của võ giả và kết giới khôi phục của hắn cộng với việc kết giới ảo ảnh của tòa đảo này cũng tăng thêm 20% tốc độ hồi phục Hp và Mp mà giờ Linh đã có thể thoái mái đi lại được rồi.

Bọn hắn rời khỏi vách đá bắt đầu đi trở về, lúc này trời đã khá tối rồi.

Bọn hắn chạy đi rất nhanh, hơn nữa chỗ ở của phái Nữ Huỳnh đạo nằm ở phía tây bắc của thung lũng cũng không quá xa nên bọn hắn chỉ mất 15 phút là về tới nơi.

Vừa về tới cửa, hắn nhìn thấy mẹ của Linh và mấy cô gái đang đứng chờ ở ngoài cửa.

Thấy hắn và Linh dắt tay nhau về, vẻ mặt lo lắng của mẹ Linh liền biến mất, cô chạy tới ôm Linh thật chặt vào lòng.

- Con đã đi đâu thế hả, con có biết mẹ lo cho con lắm không, mẹ chỉ còn có mình con thôi, nếu con có chuyện gì thì sao mẹ sống nổi.

- Mẹ, con không sao đâu, con chỉ ra bờ biển đi dạo sau đó ngủ quên thôi

- Linh tỏ vẻ áy náy nói.

- Không sao hết, quan trọng là con về đây an toàn là được rồi.

Linh và hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà mẹ không truy hỏi nếu không bọn hắn cũng không biết trả lời thế nào.

- Được rồi, các con hãy vào nhà đi, mẹ sẽ vào lấy thức ăn ra, chúng ta phải ăn mừng chiến thắng của Hiệp hôm nay chứ.

Nói xong, mẹ Linh dẫn đầu mọi người đi vào nhà, hắn cũng đi theo chỉ có Linh và Nguyệt tụt lại phía sau.

Nguyệt híp mắt cười hỏi:

- Này, cậu và anh ấy gặp nhau ở ngoài bãi biển à, hai người có làm gì không đấy.

- Làm...! Làm cái gì đâu chứ

- Linh đỏ mặt đáp.

- Không làm gì sao, cũng đúng nếu có làm thì bây giờ anh ấy phải cõng cậu về mới đúng chứ cậu sao có thể đi lại thoải mái như bây giờ được.

Thấy mặt Linh càng ngày càng đỏ, Nguyệt cười nói tiếp:

- Cũng may mà cậu và anh ấy chưa có làm gì, như vậy có nghĩa là tớ vẫn có cơ hội.

- Cơ hội gì cơ? Linh thắc mắc.

- Cơ hội để trao lần đầu tiên cho nhau chứ còn gì nữa, tớ nhất định phải làm được.

- Cậu...! còn lâu cậu mới làm được điều đó

- Linh cao giọng.

- Sao cậu lại dám chắc điều đó như vậy, cậu định ngăn cản tớ chắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!