Chương 36: Sợ Gì Bố Con Thằng Nào

Đi ra khỏi Luyện Võ Tràng, hắn nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Linh đâu cả, AGI là chỉ số cao nhất của Linh hơn nữa vừa rồi hắn bị lỡ một chút thời gian nên đã để mất dấu của Linh.

- Này chú, chú có thấy một cô bé khoảng 15 tuổi cao khoảng 1m6 tóc dài màu đen mặc một bộ võ phục màu xanh nhạt đi qua đây không.

- Này bác, bác có thấy một cô bé................

Hắn đi về nơi ở của phái Nữ Huỳnh Đạo nhưng không thấy Linh đâu, dọc đường hắn hỏi mấy người đi đường những cũng không có ai thấy Linh đâu cả.

Hắn chạy quanh thung lũng suốt cả một buổi chiều nhưng vẫn không thấy Linh đâu hết, mấy cô gái và 5 sư huynh đệ cũng chia nhau ra đi tìm nhưng không thấy.

Hắn cực kỳ lo lắng cho Linh, không biết cô đang ở đâu.

- Để cô đi tới Võ Lâm Điện nhờ họ huy động người tìm giúp chúng ta, con bé chỉ có thể ở trên hòn đảo này thôi

- mẹ Linh nói.

- Vâng xem ra chỉ còn cách đó thôi.

Hắn buồn rầu nói.

- Anh đừng lo chúng ta sẽ tìm thấy Linh thôi mà

- Nguyệt ôm lấy hắn nói.

- Ừ, mong là như vậy.

Chết tiệt thật, rốt cuộc thì Linh đang ở đâu chứ, nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Phải đi mượn bản đồ của thung lũng để xem mình có bỏ sót nơi nào không.

Khoan đã...! Bản đồ!!!

- Bản đồ

- hắn thầm hô một tiếng.

Lập tức một tấm bản đồ hình chữ nhật hiện lên, bên phải của nó có một cột dài chia làm 3 mục: Địa điểm, Nhân vật, Vật phẩm.

Hắn mừng rỡ, quả nhiên là có, chơi game sao có thể thiếu bản đồ được chứ.

Hắn nhìn thấy dưới cùng của cây cột là một ô trống có hình cái kính lúp, chắc đây là ô tìm kiếm rồi.

Hắn ấn vào một bảng chữ cái ảo hiện lên sau đó hắn điền: Trần Huyền Linh, nữ 15 tuổi.

Lập tức tấm bản đồ chạy từ toàn cảnh hòn đảo rồi hướng về phía Tây của hòn đảo rồi phóng to ra.

Hiện lên trên tấm bản đồ là một hốc đá bên dưới một mỏm đá ở bờ biển phía Tây, Linh đang ngồi trong đó ôm đầu gối nhìn về phía mặt trời lặn.

Nhìn thấy Linh hắn thở phào nhẹ nhõm vì Linh không gặp chuyện gì.

Hắn nhìn sang phía mẹ của Linh nói:

- Cô Trang đợi một chút, cháu nghĩ cháu biết Linh ở đâu rồi.

- Thật sao, cháu mau dẫn cô tới đó

- mẹ Linh gấp gáp nói.

Hắn im lặng một chút rồi đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!