"Chi Chi, em viết theo ai vậy?"
Mặt tôi nóng bừng:
"Đừng nói nữa…"
Suốt mấy tháng bên nhau, khi chưa "được ăn", tôi tưởng tượng, thêm thắt nhiều chi tiết truyện. Chỉ Tạ Ngôn biết rõ.
Tôi biến anh thành nam chính.
Tất nhiên có cả tưởng tượng non trẻ, ví dụ sư tôn yếu đuối, không chịu được lâu, rất bảo thủ, chạm là đỏ mặt.
Anh gạt chăn vướng víu ra, hỏi:
"Anh… rất bảo thủ sao?"
"Không, không phải…"
Anh nhẹ nhàng cắn tai tôi, tay chậm rãi trượt xuống, từng lời vang lên trong hơi thở dồn dập:
"Anh chỉ sợ em không chịu nổi."
Sau đó, Lan Đình Mộng Vãn gặp tôi một lần. Không còn kiêu ngạo, giọng lạnh lùng:
"Vải Thiều, chỉ là trò đùa, không cần làm lớn."
Lúc đó tôi nằm dài trước gương phòng tắm, mặt đỏ, mềm nhũn không sức.
Thấy tôi im lặng, cô ta vội:
"Tôi thật sự chỉ đùa thôi mà."
Tạ Ngôn vòng tay ôm tôi từ sau, tay luồn vào tay tôi, cầm điện thoại rồi lạnh lùng tắt máy:
"Em yêu, tập trung vào anh."
Hôm ấy hơi quá đà, điện thoại rơi vỡ màn.
Tôi giận anh mấy ngày, không đợi anh xong việc đã thu mình ngủ trước.
Truyện vẫn cập nhật đều, nhiều độc giả bình luận:
"Kỳ lạ, dạo này mạch truyện nhanh, tình cảm ít, Vải Thiều tập trung sự nghiệp!"
Ngày tôi hoàn thành truyện, doanh số lên đầu bảng, phá kỷ lục tháng của nền tảng.
Cùng ngày, Lan Đình Mộng Vãn tuyên bố dừng viết.
Cô ta nhắn:
"Tôi thật sự chỉ muốn dọa cô, xin lỗi."
Tôi trả lời ngắn gọn:
"Tìm vui trên vết thương người khác không đáng tha thứ."
Từ đó, tôi chặn mọi liên lạc cô ta. Cô ta đăng thư xin lỗi trên trang cá nhân, tôi không đọc.
Một năm sau, tôi và Tạ Ngôn vẫn bên nhau, "18 Tư Thế Đốn Gục Sư Tôn" được xuất bản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!