Tôi nhìn anh, tay vẫn chạm cơ bụng săn chắc, ánh mắt đầy mong đợi:
"Em đã từ bỏ vụ làm ăn lớn để ủng hộ anh, không thể cho em chút phần thưởng sao?"
Anh hôn trán tôi, giọng trầm khàn:
"Em muốn gì?"
"Buông tay ra, em muốn tiếp tục." Tôi cố cứng đầu.
"Được." Anh thả tay, chậm rãi mở từng cúc áo sơ mi, để lộ ngực:
"Hôm nay, anh thuộc về em."
Tôi đẩy anh ngã xuống giường, loay hoay tháo đồ. Anh thở gấp nhưng chỉ nằm đó nhìn tôi, không động đậy.
"Chi Chi, thấp xuống một chút."
"Em biết rồi! Chỉ là không mở được thắt lưng!" Mặt ngượng đỏ, tay chân lúng túng:
"Anh không giúp em sao?"
Anh vuốt tóc tôi:
"Em nhớ lần đầu trong "18 Tư Thế Đốn Gục Sư Tôn" không?"
"Ừm… không nhớ rõ, hình như viết qua loa."
"Nhìn anh."
Ánh mắt tôi say mê rơi vào môi anh. Anh dịu dàng nói bốn từ:
"Anh đang yêu em."
Đột ngột anh xoay người, đè tôi xuống, tiếng kim loại va chạm vang lên, chuyện làm tôi bối rối được giải quyết ngay.
"Chi Chi, nhớ kỹ. Giờ anh bắt đầu đây."
Tôi chưa kịp phản ứng đã bị sóng cảm xúc cuốn lấy. Như người sắp đuối nước, tôi bám chặt cánh tay anh, vùng vẫy nhưng luôn bị kéo trở lại vòng xoáy đam mê, khiến tôi không thể không van xin trong tuyệt vọng.
"Nóng không?" Anh dùng tay rảnh vuốt môi tôi:
"Ánh mắt em đã mờ rồi, rất dễ chịu phải không?"
"Ôm—" Tôi dang tay, khó nhọc thốt một tiếng.
"Được, anh ôm em, đừng sợ."
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần tối, nhưng không khí trong phòng vẫn nóng bỏng.
Cuối cùng, khi gần mất ý thức, tôi thều thào trong tiếng khóc lóc không ngừng, câu trước câu sau không liên quan khiến anh khẽ cười:
"Muốn nữa không?"
"Đủ tài liệu chưa?"
Tôi xấu hổ chui đầu vào chăn:
"Đủ rồi, đủ rồi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!