Chương 11: Thầy Tạ, Anh Đâu Như Thế

"Phan Ngọc."

Anh im lặng, chỉ lạnh lùng kéo tay tôi:

"Chi Chi, chúng ta nên về."

Tôi xách túi nhỏ, ngơ ngác theo anh:

"Sao vậy?"

Anh kéo tôi lên xe, đến khách sạn mới ôm chặt lấy tôi:

"Xin lỗi, lỗi thuộc về anh."

Giọng anh khô khốc, chất chứa hối lỗi và ân hận.

Tôi ôm eo anh, vỗ về nhẹ nhàng:

"Anh quen Phan Ngọc sao?"

Anh gật đầu:

"Ừm, cô ấy là… một sinh viên của anh."

Tôi chợt nhớ đến cô gái xinh đẹp từng thấy ở văn phòng Tạ Ngôn, lời nói cô ẩn ý giữa anh và người phụ nữ khác có điều gì đó chưa rõ.

Tim tôi đột nhiên thắt lại, không muốn nghe tiếp.

Anh xoa đầu tôi, nói:

"Sau khi tốt nghiệp, cô ấy theo đuổi anh không buông tha. Anh từ chối, cô ấy vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm."

"Anh bắt đầu đi xem mắt để cô ấy hết hy vọng."

Tim tôi nhói lên rồi dần bình tĩnh lại. Tôi hỏi điều mình lo lắng nhất:

"Vậy anh đến bên em cũng để tránh cô ấy sao?"

"Không phải." Anh trả lời nghiêm túc, "Anh thích em vì em dễ thương. Dù sao, không ai lần đầu gặp mặt mà hỏi anh những câu như vậy."

"Em hồi hộp nên mới nói sai, được chưa!"

Tạ Ngôn cười:

"Em hồi hộp thế này càng dễ thương."

Gần trưa, chúng tôi ra ngoài ăn rồi về. Trên đường về, anh nghiêng đầu hỏi:

"Em đang làm gì đấy?"

Tôi vội cất điện thoại, nở nụ cười bí ẩn:

"Không có gì đâu."

Trên trang chủ diễn đàn, Vải Thiều Rất Ngọt vừa đăng trạng thái: "Tôi tin anh ấy."

Bình luận lập tức tăng lên hàng trăm. Tôi tắt điện thoại, nắm c.h.ặ. t t.a. y Tạ Ngôn.

Tại cửa khách sạn, tôi thấy Tiểu Ngọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!