Sở Du Nhiên vừa mới mở cửa, hai tiểu bại hoại liền từ cửa phòng tắm bò ra, trên người đều trơn tuồn tuột, tất cả đều là bọt biển, trên móng vuốt nhỏ không biết từ nơi nào dính thuốc màu, giẫm trên đất tất cả đều là vết chân.
Lại nhìn gian phòng Dillow, bong bóng đã từ buồng tắm bay tới phòng khách, hai tiểu chỉ vừa nhìn thật nhiều bóng bóng chơi rất vui, nhảy nhót liên hồi đâm bong bóng, phòng khách Dilllow chớp mắt liền bị tao đạp vô cùng thê thảm. Mắt thấy Asa đuổi theo bong bóng hướng trong phòng ngủ chạy, Sở Du Nhiên nặn nặn trán, ngăn bé lại: "Asa, nhanh đi rửa ráy!"
Asa lắc đầu, mới không thích tắm rửa!
Vì trốn tránh tắm rửa, tiểu bàn tử lẫm lẫm liệt liệt tiến vào phòng ngủ Dillow, mang theo một thân vệt nước, bong bóng còn có thuốc màu, Caesar âm thầm đuổi tới, ở địa bàn của ca ca bé cũng phải chiếm một chút.
Dillow chạy đến, tức giận râu mép đều dựng lên, giận dữ đứng ở cửa phòng tắm gọi: "Người đâu! Đem bọn họ bắt cho ta! Không được bò lên giường của ta!"
Trên người báo nhỏ tất cả đều là bọt xà phòng, trên đuôi có vệt hồng có xanh biếc, Asa đem một bình sữa tắm cô đọng toàn bộ đổ xuống trên người Dillow, đủ để Dillow tắm một năm, Caesar còn không cam lòng yếu thế đá vào hai bình thuốc màu dùng để vẽ rời. Rất tốt, gặp được nước liền hóa, còn tự mang ánh huỳnh quang, đuôi Dillow đều nhuộm thành hoa.
Sở Du Nhiên trừng mắt nhìn, biết đến Dillow đã sắp giận điên lên, lùi về sau hai bước lặng lẽ rời đi, Sở Du Nhiên trở lại ôm Émile, chuyện của giống đực, để bọn nhỏ tự mình giải quyết, cậu lười quản.
Bởi vì quá khốc liệt, không quản được.
Dillow gào thét thực sự là liên tiếp, Sở Du Nhiên ôm Émile tiếp tục đọc sách, mười mấy phút trôi qua, Linsday một thân nước mang theo mấy tôi tớ rốt cục bắt được Asa cùng Caesar, mang đi tắm.
Nhưng mà trong phòng tắm của Dillow tiếng nước đầy đủ vang lên hơn hai giờ, báo nhỏ cảm thấy chính mình đã tắm bằng lượng tắm một năm, một thân đầy thuốc màu, rửa cũng không hết. Đặc biệt đuôi, đều sắp rửa trọc.
Nghe đến động tĩnh Sở Du Nhiên không nhịn được liền nặn nặn trán, khóe miệng lại khó nén ý cười, trong nhà nhiều trẻ con, thật là náo nhiệt ha ha ha.
Ôm Émile không mở mắt nổi chà xát, Sở Du Nhiên liền ngồi tại chỗ chờ Wells.
Thời điểm chờ Wells trở lại, hai cha con vẫn ngồi ở bên cửa sổ chờ hắn, chỉ có điều Émile đã ngủ say, Sở Du Nhiên cũng dùng cánh tay chống đỡ đầu, thoạt nhìn lập tức liền muốn ngủ.
Đem Émile từ trong lồng ngực Sở Du Nhiên ôm ra, Wells cà cà cái trán tiểu tử, đem bé giao cho thị giả, sai người đem Émile mang về phòng ba huynh đệ, Sở Du Nhiên mở đôi mắt mông lung, nhìn đồng hồ, cười nói: "Dĩ nhiên mười một giờ."
Wells đau lòng sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, không để ý phản kháng khom lưng đem người ôm, hôn một cái bên tại Sở Du Nhiên, dặn cậu: "Lần sau không cần chờ ta, quá cực khổ."
"Anh không ở đây, em luôn cảm giác tâm lý không vững vàng, ngủ không được." Sở Du Nhiên đem đầu dựa vào trên vai Wells, ngửi mùi vị quen thuộc, tâm tình lập tức liền thanh tĩnh lại. Wells khóe miệng ngoắc ngoắc, thỏa mãn ở trên môi Sở Du Nhiên ấn xuống một cái hôn, cưng chìu nói cậu: "Đứa ngốc."
"Làm một đứa ngốc cũng không tồi, nhà chúng ta chỉ cần anh thông minh là đủ rồi."
"Ừm."
Sở Du Nhiên bị chọc cười, đột nhiên cảm thấy không có chút nào buồn ngủ, ôm cái cổ Wells liền gặm một cái, ở cùng loài mèo lâu, đã học được cắn người.
Wells ánh mắt ám trầm nhìn Sở Du Nhiên liếc mắt một cái, trực tiếp đem động tác này xem là cầu hoan, nhanh chân đi tiến vào phòng ngủ, đóng cửa, đem người trong ngực ném lên giường, nhào tới.
Sở Du Nhiên: "..." Nguyên nhân đâu? Không một lời nói liền muốn lăn giường, có mệt hay không?
————
Sáng sớm ngày thứ hai, bị ép tắm hai giờ đồng hồ Dillow điện hạ cả người đều vô cùng u buồn, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhìn bộ dạng Sở Du Nhiên không có tinh thần gì, Dillow hít thở sâu một hơi, đem thịt chưng mình thích ăn nhất hướng bên người Sở Du Nhiên đẩy một cái, động vật ăn thịt biểu thị, tinh thần không tốt gì đó, ăn chút thịt có thể tốt.
Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày lại, toàn gia này ăn thịt động vật, chỉ có cậu muốn ăn cải xanh sao? Đặc biệt lúc thiếu ngủ, chỉ muốn ăn bánh mì uống chút sữa.
Sở Du Nhiên không muốn ăn, không có nghĩa là Asa không muốn ăn, báo nhỏ rất vui vẻ đem chén của mình đẩy qua, muốn ăn!
Caesar cũng đem chén của mình đẩy qua, muốn ăn!
Émile trực tiếp đem cái đĩa kéo đến trong ngực của chính mình, muốn ăn chính mình động móng vuốt.
Asa + Caesar: →_→
Wells ghét bỏ lắc đầu, đứa nhỏ trong nhà chỉ có tiểu áo bông thông minh nhất, cái khác đều ngu xuẩn không thể nhìn.
Sở Du Nhiên đem cái đĩa trong lồng ngực Émile lôi ra ngoài, chia cho mỗi đứa một phần, "Ăn ít thôi, ăn nhiều tiêu hóa kém."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!