Chương 40: (Vô Đề)

Vic bị Dillow doạ sợ hãi, chiến chiến nguy nguy hướng bên ngoài ngó nghiêng, phát hiện Dillow đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ liếm móng vuốt, lông đen bóng loáng không dính nước, run rẩy hướng bên trong nhìn, có thể nhìn thấy một cái miệng đầy hàm răng. Vic đã tận mắt nhìn Dillow đem một cái xương đùi cắn nát, uống cốt tủy bên trong... Chuột con yên lặng đem đầu nhỏ rụt trở về, mắt chuột đen láy bốn phương tám hướng nhìn một chút, cuối cùng quyết định ở trên vòng lăn gặm một cái động, bé muốn đào một cái hầm trên đất, ẩn đi giả chết.

Vic hai ba lần đem vòng lăn cắn ra một cái động, luồn đầu vào thăm dò, cảm thấy chính mình có thể chui vào. Chuột con thò đầu dò xét xuống... Mất công tốn sức xuyên, xuyên, xuyên... Vic quên một cái sự tình vô cùng nghiêm trọng, bé mập như quả bóng, eo so với đầu đường kính căn hầm còn lớn hơn, hơn nữa mất công tốn sức xuyên, chuột con có bi kịch!

Kẹp lại...

Vic rất gấp gáp nha, không lên được, không xuống được, thân thể mập mập thành cầu, thẻ ở cái nơi này thật khó chịu. Nằm nhoài trên bệ cửa sổ Dillow nghe thấy động tĩnh tò mò nhìn sang, liền thấy tiểu chuột đồng đầu cùng chân trước ở phía dưới, cái mông cùng đuôi lớn ở phía trên, toàn bộ ngược, bốn cái móng vuốt qua lại lóng ngóng kéo, cái mông còn run lên, Dillow nhìn sang, tò mò hỏi: "Chơi vui sao?"

Vic: "Chít chít chít chít đừng ăn tớ cứu mạng cứu mạng chít chít chít chít..."

Sở Du Nhiên nghe thấy Vic gọi thảm như vậy, cơ hồ là từ trên ghế đứng lên, nhanh chân liền chạy ra ngoài, đi ra vừa nhìn cái thảm trạng này của Vic, nhất thời dở khóc dở cười, đứa nhỏ này mới vừa rồi còn lười không nghĩ động, này là muốn làm gì?

Đem cái bánh xe kia đẩy ra hai nửa, Sở Du Nhiên đem Vic bị dọa sợ ôm lấy, buồn cười hỏi bé: "Vic, con không sao chứ? Vic? Vic?"

Tiểu chuột đồng nằm ngang bất động, tại sao gọi cũng không lên tiếng, Sở Du Nhiên nhất thời sợ hãi, "Vic?!"

Dillow ở một bên lắc đầu một cái, ghét bỏ nói: "Không có chuyện gì, nó giả chết đây, chú ngu xuẩn nói, phụ thân nó khi còn bé cũng bị doạ như vậy."

Vic vừa nghe kỹ năng giả chết của chính mình bị vạch trần, trong nháy mắt trở mình, ôm đầu ngón tay Sở Du Nhiên không buông tay.

Sở Du Nhiên: "..."

"Dillow muốn ăn con." Vic sợ đến hận không thể giấu ở trong khe ngón tay của Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên im lặng xem Dillow, "Con làm cái gì vậy?"

Dillow thích một tiếng, "Con mới không ăn nó, trên người đều là lông, rút đều rút không sạch sẽ." Nhìn thấy Sở Du Nhiên trừng chính mình, Dillow rầm rì một tiếng, không nhịn được nói: "Được rồi, được rồi con đi xin lỗi cậu ấy, cũng không phải con cố ý muốn làm như vậy, theo chú ngu xuẩn nói phụ thân Vic chính là bị dọa tốt đẹp như thế." Dillow cứ bình tĩnh như vậy bán đứng chú mình.

Sở Du Nhiên: "..." Chuyện này cũng phải xem tính cách được không? Vic sợ chết như vậy làm sao lại ngoan ngoãn nghe lời giảm béo được, chỉ có thể chạy trốn thôi! Wells dĩ nhiên đưa ra chủ ý này cho đứa nhỏ, thực sự là quá rảnh rỗi! Vì vậy, ở dưới lời bình báo cáo của Dillow, Sở Du Nhiên vẽ một quả trứng vịt, biểu thị sau khi trở về sẽ câu thông với Wells!

Wells sau khi nhận được tin tức kinh ngạc: Đây là có tiểu tâm tình? Giống cái, quả nhiên là cần thiết dỗ. Nghĩ tới đây Wells nhìn đồng hồ, quyết định sớm một chút đi đón tiểu bạn lữ, cẩn thận dụ dỗ một chút.

"Có tiểu tâm tình" Sở Du Nhiên cứ như vậy đến thời gian tan học.

Đem nhóm trẻ con đưa lên xe, thầy Hal đẩy bọn nhỏ, khổ sở nhìn Sở Du Nhiên, gương mặt muốn nói lại thôi. Nhìn Sở Du Nhiên khuôn mặt vô hại tươi cười này, Hal rốt cục lấy hết dũng khí, lưu lại một câu khiến Sở Du Nhiên đầu óc mơ hồ: "Không quản người khác làm sao chửi bới anh, em tin tưởng anh vô tội!" Thầy Hal bị chính mình cảm động lệ nóng doanh tròng, rốt cục nói ra lời muốn nói, làm như một con thỏ thẳng tính, thực sự là đặc biệt khó chịu.

Sở Du Nhiên: (⊙o⊙) cái gì?

Thầy Hal gật gật đầu, lần thứ hai biểu đạt tâm tình của chính mình, cũng không có giải thích cái gì, đẩy bọn nhỏ liền chạy. Sở Du Nhiên nhìn dưới chân cậu ta phảng phất cài đặt phong hỏa cất bước nhanh chóng, thời gian trong chớp mắt liền không thấy đâu —— thầm than: Không hổ là thỏ!

Thầy Claude dẫn dắt một đám tiểu sư tử hổ báo đi qua, nhìn dáng dấp "không có tim không có phổi" của Sở Du Nhiên, cuối cùng không nhịn được dừng bước, nhắc nhở cậu một câu: "Mau lên mạng nhìn, tự mình giải quyết không được nhanh chóng tìm người hỗ trợ, cậu... Thêm chút tâm đi." Thân phận của Sở Du Nhiên thay đổi, thế nhưng thái độ xử sự làm người không thay đổi, hơn nữa trường học giống như che dấu thân phận, cũng không có cho cậu đãi ngộ đặc biệt, mấy thầy giáo cùng cậu quen thuộc vẫn đối với cậu như trước.

Sở Du Nhiên nhanh chóng lên internet, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thầy Claude thấy dáng dấp hồ đồ này của cậu, sâu sắc thở dài, xem ánh mắt Sở Du Nhiên đầy sự đồng tình: Vóc người gầy giống như phách tre, tâm nhãn gầy giống như trang giấy, loại tiểu bạch này lên làm vương hậu, không tỏ rõ cũng bị người hại chết? Đáng thương!

Chờ sau khi lớp sư tử hổ báo rời đi, Sở Du Nhiên cũng nhìn thấy bọn họ nói là có ý gì, trên internet cũng không biết là từ nơi nào truyền ra tin tức, nói tinh thần lực của cậu là phế nhân cấp C, người như thế, ngay cả ấu tể hoàng thất đều không gánh nổi. Bởi vì hoàng thất gien quá mạnh, loại thể chất cùng tinh thần lực này của cậu, căn bản là không có cách nào mang thai đứa nhỏ, hồi trước sẩy thai chính là chứng cứ!

Hơn nữa cậu căn bản cũng không phải là con trai ruột công tước Lehmann, chỉ là thay thế mà thôi!

Sở Du Nhiên phản ứng đầu tiên chính là: Sẩy thai?! Ai sẩy thai? Cậu một người đàn ông mang thai lúc nào?

Thứ hai phản ứng chính là: người thả ra tin tức làm sao biết đến lực lượng tinh thần của cậu là cấp C?

Phản ứng thứ ba: Nhá nhá, còn biết cậu không phải ruột thịt, chuyện này cậu cũng là mới vừa biết đến mà thôi.

Wells vừa đến đã nhìn thấy Sở Du Nhiên ngu ngốc đứng bất động xem quang não, Dillow còn nằm nhoài trên bệ cửa sổ ngủ, hai người đều không có chú ý tới hắn, càng không có ý tứ về nhà. Mâu sắc chìm chìm, Wells trước tiên đem cháu trai ngu xuẩn nằm mơ nhấc lên, lại ôm eo Sở Du Nhiên, hai người đều cường thế mang đi. Hiện tại tự nhiên mọi người đều biết thân phận của bọn họ, cũng cũng không cần phải ngồi phi hành khí vây quanh trường học, một nhà ba người trực tiếp tản bộ trở lại.

Trên đường Sở Du Nhiên còn đang suy nghĩ người thả ra tin tức là ai, Wells ôm vai Sở Du Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, nỗ lực đem tâm tư tiểu bạn lữ hướng trên người mình, hắn trầm giọng nói: "Không cần để ý, có ta ở đây, ai cũng không có thể làm khó dễ em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!