Chương 27: (Vô Đề)

Nhìn khuôn mặt tươi cười này của Sở Du Nhiên, Wells bỗng nhiên biến thành hình người, trực tiếp đem người nhấn đảo, bá đạo hôn lên.

Sở Du Nhiên nâng mặt Wells lên, trúc trắc đáp lại đối phương, lòng sốt sắng cơ hồ tim nhảy ra khỏi ngực, vừa hôn qua đi, thính tai đều xấu hổ thành một màu hồng nhạt. Mâu sắc Wells dần sâu đậm, hô hấp cũng trở nên hơi bất ổn, lần thứ hai cúi đầu, nhẹ nhàng cắn chặt hầu kết Sở Du Nhiên, cảm giác người dưới thân nhẹ nhàng run rẩy, lại giống như động viên, ôn nhu ở phía trên liếm một chút, không nghĩ tới đổi lấy một tiếng ngâm khẽ của Sở Du Nhiên.

Thành công ở trên thân thể tìm được một bộ vị nhạy cảm, Wells lần thứ hai ôm sát người trong ngực, mới vừa muốn tiếp tục, liền nghe thấy âm thanh lanh lảnh của Dillow tại cửa truyền đến: "Không cho bắt nạt thầy giáo!"

Bị cắt đứt Wells nhắm mắt lại, mơ hồ đè xuống tâm lý nóng nảy, phát thệ lần sau nhất định phải đem Dillow nhốt lại.

Sở Du Nhiên đỏ mặt đẩy Wells ra, kéo qua chăn che đầu, nếu như không phải Dillow ở đây, cậu thật khó mà nói tiếp đó sẽ phát sinh cái gì. Thật giống như với người trước mắt này, cậu căn bản cũng không có sức đề kháng.

Tinh thần lực có thể tiếp nhận đối phương, hay là bản tâm của cậu không lỡ từ chối? Sở Du Nhiên đột nhiên có chút hồ đồ.

Đợi Wells đứng dậy mặc quần áo, Sở Du Nhiên ở trong ổ chăn trốn một hồi, đợi đến khi sắc đỏ trên mặt rút đi, lúc này mới rời giường.

Cứu vớt thầy giáo tránh khỏi ma trảo của chú ngu xuẩn Dillow điện hạ đã tự mình súc miệng rửa mặt xong xuôi, ngồi ở bên cạnh bàn ăn thích ý ngoắt ngoắt cái đuôi chờ đợi ăn cơm. Sáng sớm bé đã phải bảo vệ giống cái nhỏ yếu, chiến đấu anh hùng biểi thị quá cực khổ ╮(╯▽╰)╭ quan hầu đã đem đồ ăn sáng tinh xảo bưng lên bàn ăn, lẳng lặng chờ đợi ở một bên, không nói một lời. Dillow sờ sờ bụng, nhắm mắt lại cùng đợi. Vì làm ấu tể ưu tú nhất đế quốc, tuyệt đối không vì trưởng bối không ở đây mà tới ăn vụng!

Nhẫn nại, cũng là một loại tu hành! ∆_∆ Dillow nhấn cái bụng nhắm hai mắt, sau khi cực lực nhẫn nại mười phút, Sở Du Nhiên bọn họ mới ngồi xuống.

Sau khi thấy chú mình cùng thầy giáo động thủ bắt đầu ăn, Dillow lúc này mới duỗi móng vuốt sờ soạng một cái chân thỏ cách mình gần nhất, mở miệng lớn gặm!

Tiểu tử đối với thịt đặc biệt cảm thấy hứng thú, bởi vì chính là thời kỳ mấu chốt nuôi dưỡng thân thể, Dillow có bác sĩ dinh dưỡng chuyên môn của chính mình, bữa sáng đều là trải qua tỉ mỉ phối hợp, vừa thỏa mãn khẩu vị tiểu tử, lại thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của bé.

Sở Du Nhiên vui mừng sờ sờ đầu tiểu tử, đối với biểu hiện kiên trì chờ đợi của bé đặc biệt vui mừng, Dillow thật sự là con ngoan có giáo dưỡng, tuy rằng Wells rất hay đùa nó, nhưng giáo dục vẫn là rất đáng tin.

Ba người cứ như vậy ngồi cùng một chỗ, nghiễm nhiên là một nhà ba người, vừa coi cảm giác hạnh phúc lũy thừa tràn đầy!

Bởi vì nhớ con trai, Sở hiểu trưởng đi cả ngày lẫn đêm chạy về lần thứ hai thành thục leo cửa sổ, mới vừa ngồi ở trên bệ cửa sổ liền thấy bên trong tình cảnh này. Sở hiệu trưởng lúc này mặt liền kéo xuống, cảm giác kéo so với đuôi lửa đỏ của chính mình còn dài hơn."Khụ khụ!" Ho khan hai tiếng, Sở hiệu trưởng cường thế tỏ rõ sự tồn tại của chính mình.

Sau khi nhìn thấy ông Sở Du Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Cha nhanh như vậy đã trở lại?"

Nghe như vậy là chê ông trở về sớm vướng bận rồi! Sở hiệu trưởng hừ một tiếng, một bộ biểu tình tức giận phụ thân đối với con rất thất vọng, con không còn là tiểu Sweetheart của ba ba nữa.

Sở Du Nhiên tằng hắng một cái, cũng cảm thấy chính mình nói sai, nhanh chóng tự mình kéo cái ghế, lại đi tới kéo người, "Sớm như vậy cha nhất định còn chưa có ăn cơm đi, nhanh lên một chút ngồi xuống ăn đồ ăn, con đi lấy đường cho cha, cho thêm hai muỗng."

Sở Hồng Vũ không thế nào tình nguyện sau khi ngồi xuống ha ha hai tiếng, "Ăn một muỗng là đủ rồi, đường ăn nhiều đối với thân thể không tốt."

Sở Du Nhiên bất đắc dĩ, lớn như vậy còn rất thù dai.

Wells đem một phần tráng miệng trước mắt mình đẩy lên trước người Sở Hồng Vũ, trầm giọng nói: "Biết đến thầy trở về, sớm để nhà bếp làm bánh Sweetheart thầy thích ăn nhất."

Sở Hồng Vũ đôi mắt híp híp, tiếp tục nhìn hắn, "Cậu thật giống như đang nịnh bợ tôi?"

Wells sắc mặt không thay đổi, trực tiếp che đậy tất cả ngôn ngữ công kích cùng ánh mắt địch ý, tiếp tục ăn cơm.

Dillow đem chân thỏ mình gặm còn lại nửa cái đẩy qua, lưu luyến nói: "Xem mặt mũi của ông, không muốn thầy giáo giận dữ." Tuy rằng không biết tại sao đại ma vương lại tức giận, nói chung bé có thể cảm giác được, thầy giáo rất quan tâm đại ma vương. Vì thầy giáo, Dillow đại nhân bỏ qua thịt thích ăn, hi sinh cực lớn!

Sở Hồng Vũ chà chà vài tiếng, nhìn Dillow tiểu dáng dấp này, trong mắt toát ra thần sắc hoài niệm, nhìn lại một chút Wells bên người, ông nhíu mày nói: "Cậu khi còn bé cùng nó giống nhau như đúc."

Sở Du Nhiên ⊙▽⊙ giống nhau như đúc?

Dillow (⊙o⊙) giống nhau như đúc!

Wells lãnh xuống mặt, nghiêm túc nói: "Các người cố gắng ăn cơm, không phải nghĩ nhiều!"

Sở Du Nhiên ^_^ "Đúng, ăn cơm! Đều ăn cơm!"

Wells nhìn Sở Du Nhiên cười híp mắt, ánh mắt rơi xuống bờ môi của cậu, mâu sắc hơi lóe lên, sau đó liền cúi đầu ăn cơm, không nói tiếng nào.

Sở Du Nhiên sửng sốt một chút, cũng cúi đầu không tiếp tục lên tiếng, luôn cảm giác cái ánh mắt kia của mèo lớn có chút nguy hiểm...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!