Chương 24: (Vô Đề)

Dillow bị để dưới đất, vừa nghe Sở Du Nhiên nói chú ngu xuẩn không có tới, còn có thể cùng Sở Du Nhiên ra ngoài chơi, đôi mắt hưng phấn toả sáng, đuôi dựng thẳng, lỗ tai đều so với lúc thường thẳng hơn. Thiên tính đứa nhỏ quấy phá, Dillow chút chút nhằm về một đoàn cỏ dại phía cửa, vừa trảo vừa cào, thế tất một móng vuốt đem cây cỏ kia rút ra coi là chiến lợi phẩm đưa cho thầy giáo ngu xuẩn để bày tỏ tâm tình vui sướng của chính mình.

Sở Du Nhiên nhân cơ hội gửi tin nhắn cho Wells, tối thiểu cho Wells biết cậu đem Dillow mang đi, đi nơi nào. Sau khi gửi xong, đối phương đặc biệt trầm ổn trở về một câu: "Biết đến."

Sở Du Nhiên không biết hai từ "biết đến" này có một tầng ý tứ càng sâu hay không, đóng lại máy coi tin ôm lấy Dillow vỗ vỗ cỏ dại trên người, nhét vào phi hành khí.

Đang ở quân bộ mở hội Wells hướng Crewe bên người ngoắc ngoắc tay, trầm giọng nói: "Phái người bảo vệ tốt bọn họ, tận lực không nên quấy rầy."

————————

Phố D3 một cửa hàng thủ công điêu khắc duy nhất, cửa tiệm đứng thẳng một pho tượng cao hơn hai mét, khí thế phi phàm. Pho tượng cầm trong tay một cái đĩa lớn, thoạt nhìn rất có uy thế. Toàn thân màu lót cũng là thuần trắng, không có một tia tạp chất cùng vết cắt, chỉ dùng miếng đá tảng nghiêm chỉnh điêu khắc mà thành. Khối tượng đá này hiện lộ ra tay nghề tinh xảo của thợ điêu khắc, ông chủ cửa hàng xem ra cũng rất lưu ý pho tượng này, bởi vì lau chùi đặc biệt sạch sẽ, đến gần ngay cả nhìn cũng không thấy tro bụi.

Sở Du Nhiên ôm Dillow hạ xuống phi hành khí, nhìn trước mắt pho tượng phiên bản tượng David này, khóe miệng hơi cong lên, không biết nên đánh giá như thế nào. Tiệm này trên giới thiệu nói chủ quán là loài thú dưới nước, thú thân có thật nhiều tay, có thể đồng thời điêu khắc rất nhiều thứ. Hiện tại lại nhìn tới cái điêu khắc này, trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ: Lẽ nào vật chủng dưới biển thật sự có thể sinh hoạt ở lục địa?

Dillow duỗi ra móng vuốt, chỉ vào điêu khắc kinh ngạc thốt lên: "Thầy giáo! Nó không có mặc quần áo!"

Sở Du Nhiên sách một tiếng, lòng nói thực sự là không thích hợp thiếu nhi, miễn cưỡng ở trên pho tượng tìm tới một mảnh vải che vào, Sở Du Nhiên đối với học sinh của chính mình nghiêm túc nói: "Dillow, nó có mặc quần, chỉ là có chút ngắn mà thôi, con lớn rồi ngàn vạn không thể học nó, đây là hành vi lưu manh!"

Dillow nghiêm túc gật đầu, "Vậy chú ngu xuẩn cũng là lưu manh!"

Sở Du Nhiên không hiểu nhìn bé, sao lại nói như vậy?

Dillow vứt cho Sở Du Nhiên ánh mắt bắt nạt ý nói trí nhớ của thầy thật không tốt, giọng trẻ con giòn giòn, "Ngày đó thầy nằm nhoài trên người chú ngu xuẩn ngủ, chú ngu xuẩn không có mặc quần áo, chúng con cùng ổ mèo con ngu xuẩn sát vách đều biết."

Sở Du Nhiên một chút liền bị người chung quanh kinh diễm, vốn là thấy bên cạnh cậu không có giống đực, nhóm giống đực độc thân đều dồn dập dừng bước, trực tiếp coi cậu là người độc thân. Dù sao giống cái xinh đẹp như vậy, không có giống đực nào có thể khoan nhượng một mình cậu ôm em trai của mình rời nhà —— một người tóc đen, một người lông đen, phán định: Anh em!

Kết quả nghe đến Dillow nói câu này, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ, đến gần quả thực ở trên người Sở Du Nhiên ngửi thấy mùi vị của giống đực, cho dù vô cùng nhạt, nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ. Đây là một giống cái chưa kết hôn mà đã có người yêu, mọi người đều tiếc nuối không thôi.

Sở Du Nhiên khóe miệng quất thẳng tới, sắc mặt đỏ chót, xấu hổ hận không thể đem Dillow nhét vào bên trong túi, cả lớp thêm vào lớp sư tử hổ báo sát vách đều biết, ai nói ra?! Giống đực biến thành hình người không có quần áo điểm này là ai thiết định?! Còn có chung quanh một vòng người xa lạ mặt tiếc nuối rốt cuộc là ý gì?!

Nắm lỗ tai Dillow, không nhìn tiểu tử phản kháng, Sở Du Nhiên đưa tiểu bại hoại này thật chặt ôm vào trong ngực, nhấc chân tiến vào cửa hàng, quyết định không nhìn người xung quanh!

Lúc này, đối diện trong một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ mỹ nghệ, một thanh niên mặc hoa phục đang xem một viên pha lê màu tím, người này thân hình cao lớn, tóc nâu con ngươi đen, ngũ quan vốn coi như đoan chính bị một thân lộ liễu khí chất công tử bột phá hoại, mặt mày bên trong mang theo tàn nhẫn.

Ông chủ ở một bên thận trọng cười làm lành, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng dùng khăn ở lòng bàn tay xoa một chút cái trán thấm ra mồ hôi.

Người kia đem đồ vật trong tay cao cao vứt lên, nhìn sắc mặt trắng bệch khẩn trương của ông chủ, nhếch miệng lên một cái độ cong ác liệt, mạn bất kinh tâm hỏi: "Món đồ này bao nhiêu tiền?"

"Các hạ, đây là đồ giá trị..."Ông chủ xoa một chút mồ hôi vừa định giải thích vật này giá trị, liền bị người kia không nhịn được đánh gãy, "Tôi hỏi ông bao nhiêu tiền, ông từ đâu tới phí lời nhiều như vậy?"

Ông chủ một mặt sầu khổ, "Cái này, mười, mười vạn..."

"Hả?"

"80 ngàn..."

"Ba ngàn! Đóng gói kỹ càng đưa đến phủ công tước Zarro, hiểu không?" Người kia đem quả cầu thủy tinh đặt ở trong lồng ngực ông chủ, nhắc nhở: "Nhất định phải gói đẹp đẽ, đây chính là đồ vật tặng mỹ nhân!"

Ông chủ vừa nghe ba ngàn tinh tệ, cố gắng không ngất đi, lại nghe danh hiệu công tước Zarro, sắc mặt lúc này biến một mảnh tro nguội, công tước Zarro sủng ái nhất con trai, vẫn luôn lớn lối ương ngạnh như vậy. Hồi trước bị Sở hiệu trưởng đánh gãy chân đàng hoàng một trận, nghiệp chướng này chân lành liền đi ra làm mưa làm gió.

Vị tiểu thiếu gia này rất hài lòng thái độ nhận mệnh của ông chủ, mới vừa muốn rời đi, người hầu bên cửa sổ liền vội vã chạy tới, ghé vào lỗ tai gã nói: "Thiếu gia, tôi ở bên trong cửa hàng đối diện thấy được Sở Du Nhiên!"

"Sở Du Nhiên?" Luke sau khi kinh ngạc lập tức liền gợi lên nụ cười lạnh, trong giọng nói tràn đầy không có ý tốt, "Cậu ta dĩ nhiên từ bên trong mai rùa trường học chạy ra ngoài, nghe nói trận này Sở Hồng Vũ không ở đế tinh a."

"Thiếu gia ý là..."

Luke trong mắt tràn đầy tâm ý dâm tà, gã không khống chế được liếm liếm khóe miệng, nhanh chóng xuống lầu, "Cha nợ con trả, Sở Hồng Vũ đánh gãy chân của tôi, tôi liền để con trai ông ta chịu tội thay."Sở Du Nhiên cầm đồ vật, lần lượt từng cái kiểm tra một lần, xác thực tay nghề không sai. Ông chủ vẫn luôn xin lỗi, trong cửa hàng thực sự bận phân không ra nhân thủ, để khách hàng tự mình tới lấy đúng là bất đắc dĩ, xem Sở Du Nhiên là giống cái, lại mang theo một ấu tể rời nhà, chủ quán rất hào phóng giảm giá, đồng thời đưa cho cậu một tấm thẻ mua hàng ở cửa hiệu đồ chơi sát vách. Sở Du Nhiên không còn gì để nói, có lẽ đây mới là mục đích thực sự chủ quán để cho mình tới lấy đi, mang theo trẻ con đi mua đồ chơi, giống đực có thể mua vũ khí, giống cái có thể mua quần áo...

Sở Du Nhiên ôm Dillow ra cửa, tiểu tử thoạt nhìn đối ven đường hết thảy đều cảm thấy hứng thú, đặc biệt cửa hàng bán đồ chơi. Sờ sờ đầu tiểu tử, Sở Du Nhiên nhìn một chút thẻ trong tay, cười híp mắt hỏi: "Dillow, có muốn đồ chơi hay không? Chúng ta còn được giảm giá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!