Chương 18: (Vô Đề)

Đang ở quân bộ Wells nhìn thấy Sở Du Nhiên gửi tới tin tức, lại nhìn tới biểu hiện ngày hôm nay ở trường học của Dillow, con ngươi lạnh lùng nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên nhu hòa, hắn dặn dò Crewe bên người: "Nơi này giao cho ông, buổi tối báo cáo tiến độ cho ta."

Crewe nghiêm cẩn đáp ứng, nhìn theo Wells rời đi, đợi hắn đi rồi trong mắt tâm tình phức tạp lóe lên một cái rồi biến mất, tuỳ tùng bệ hạ mười mấy năm, lần thứ nhất thấy thấy bệ hạ rời đi đúng giờ ăn cơm. Ngẫm lại người có thể chờ ông cùng nhau ăn cơm tối, Crewe thở phào nhẹ nhõm, e rằng hấp dẫn bệ hạ, chính là phần ôn nhuận cùng thuần túy này.

Thời điểm Sở Du Nhiên nhận được tin nhắn của Wells nói đi cũng phải nói lại phải cùng nhau ăn cơm tối, trong lòng cũng nói không rõ là tư vị gì, chưa từng có người nào nói qua em phải chờ ta cùng nhau ăn cơm, loại cảm giác bị yêu cầu này làm cho cậu đặc biệt xoắn xuýt. Nếu như đối phương chỉ là người bình thường, e rằng cậu hiện tại sẽ đồng ý đồng thời thử qua, gặp được một người vừa mắt không dễ dàng, có thể chân thật sinh sống càng không dễ dàng.

Oanh oanh liệt liệt, không bằng tương cứu trong lúc hoạn nạn, Sở Du Nhiên yêu thích mỗi ngày qua bình thản.

Đáng tiếc, thân phận này... Sở Du Nhiên hoài nghi, thật sự không có người đến tìm cậu để gây sự sao?

Ngay tại thời điểm Sở Du Nhiên tâm lý thấp thỏm, quan hầu đứng phía ngoài báo cáo: "Các hạ, Linder tiên sinh cầu kiến."

"Linder?" Sở Du Nhiên nhíu mày, cha Josh, chủ nhiệm phòng giáo dục Linder. Thân là chủ nhiệm trường quân đội, học trò khắp thiên hạ, mạng lưới quan hệ của ông tại quân bộ cũng tuyệt đối không ít, lúc này không nhìn tới con trai của chính mình, vì sao lại tới tìm cậu?

Sở Du Nhiên do dự một chút, mặc thêm bộ quần áo đối thị giả nói: "Mời ông ta vào đi." Tự nhiên đến không thể cự tuyệt ở ngoài cửa, bất kể là giả bộ bệnh hay là giả bộ ngủ, đối phương đều biết là thoái thác, như vậy trái lại càng đắc tội người ta.

Sở Du Nhiên đi đến phòng khách, Linder vừa vặn mới vừa vào cửa, hiển nhiên đối phương đã ở cửa đợi một lúc.

Sở Du Nhiên nhếch miệng, một bên pha trà một bên khách khí vấn an, "Chú Linder, ngài tìm tôi trực tiếp gửi tin tức là được rồi, hà tất tự mình đi một chuyến."

Linder đại khái hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc con ngươi đen mũi ưng, ánh mắt dị thường ác liệt. Ông vừa là thầy giáo, vừa là chính khách. Ông không giống Sở Hồng Vũ, mang theo tên tuổi hiệu trưởng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sống phóng túng, ngoại trừ Sở Du Nhiên đứa con trai này, Sở Hồng Vũ thật giống như đối với cái gì đều không để ở trong lòng, thậm chí ngay cả sự tình trường học đều không thế nào quản, Linder là người có dã tâm, nếu như Sở Hồng Vũ không phải thầy giáo của Wells, hơn nữa giá trị vũ lực cao làm cho ông không có cách nào khiêu chiến, Linder đã sớm thay vào vị trí đó.

Lúc này, nhìn thấy Sở Du Nhiên một mặt dáng dấp ôn nhuận, thật giống như đối với chuyện lúc trước không để ý chút nào, Linder không thể không âm thầm phỏng đoán ý nghĩ của Sở Du Nhiên. Josh làm hại Sở Du Nhiên bị thương là sự thực, nếu như không phải bệ hạ làm cho quá gấp, ông cũng sẽ không đích thân tìm đến Sở Du Nhiên, người rộng lượng đến đâu có người khiến mình bị thương đều sẽ không dễ dàng tha thứ, Sở Du Nhiên nhìn như tính khí mềm, nhưng là không gặp ai bắt nạt qua cậu ta, loại tính tình này còn thật không dễ dự đoán. Nhìn Sở Du Nhiên đem trà bưng lại đây, Linder gật đầu một cái, "Phiền toái."

"Chú Linder quá khách khí." Sở Du Nhiên cười ngồi ở đối diện Linder, đặc biệt bình tĩnh.

Linder bất đắc dĩ, chỉ có thể nâng chung trà lên khẽ ngửi một chút, tán dương: "Trà ngon!"

"Hợp khẩu vị của ngài là tốt rồi." Sở Du Nhiên vẫn ở chỗ cũ cười.

Điều này làm cho Linder cảm giác một quyền nện ở trên cây bông, không quản ông nói cái gì, người trước mắt liền một mặt mỉm cười không tiếp trà, thở dài, Linder chỉ có thể chủ động nói ra mục đích của chính mình, "Chuyện của Josh, chú rất xin lỗi."

Sở Du Nhiên lắc đầu, như trước cười nhạt.

Linder hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng hơi buồn phiền. Dạy nhiều học sinh như vậy, mỗi một học sinh ông đều có thể trị, nhưng chưa có người giống như Sở Du Nhiên. Thiếu niên ở trước mắt ôn ôn nhuận nhuận, giơ tay nhấc chân tao nhã quý khí, một mặt cười nhạt dáng dấp phảng phất có thể hòa tan toàn bộ khí lạnh, bất quá, khí thế lại không mảy may thua cuộc. Cậu thật giống như có lĩnh vực đặc biệt của chính mình, không quản người khác là mạnh hay là yếu, ở trước mặt cậu đều không dùng được.

Linder không thể không đem ngữ khí lần thứ hai trì hoãn, kiên trì nói: "Chuyện của Josh, chú xin cháu giúp một chuyện, chú biết bây giờ nói xin lỗi cũng là chuyện vô bổ, thế nhưng Josh còn trẻ, có thể thỉnh cháu cầu xin bệ hạ hay không, chú nhất định sẽ bồi thường cháu."

Linder nói xong chăm chú nhìn sắc mặt của Sở Du Nhiên, đương kim bệ hạ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng là thủ đoạn dị thường cứng rắn, người trong quân bộ tất cả đều không trông cậy nổi, hiện tại Josh không chỉ có tội danh làm hại vương hậu, thậm chí còn có một tội danh tập kích hoàng tử, hai tội này không quản là giống cái, cậu ta đều gánh không nổi.

Sở Du Nhiên luôn luôn cười, thật giống đang suy nghĩ làm sao trả lời.

Tại bên trong hai phút cậu trầm mặc này, sắc mặt Linder càng ngày càng khó coi, cái trán mơ hồ có mồ hôi thấm ra, quả thực một giây dài như cả năm. Chưa từng nghĩ đến, người trước mặt không có tính tình gì có thể làm cho ông cảm giác bất an, đem lý do nói ra có thể cứu con trai của chính mình hay không phải xem thái độ của Sở Du Nhiên, Linder cũng không có nghĩ sâu, chỉ là nhìn Sở Du Nhiên, chờ cậu trả lời.

Sở Du Nhiên khinh khẽ nhấp một miếng trà, thở dài, "Chú Linder, nếu như chuyện này bị thương không phải tôi, mà là Dillow, ngài nói sẽ là hậu quả gì?"

Linder sắc mặt trắng bệch, hậu quả chính là bồi thêm toàn gia bọn họ cũng không đủ chôn cùng.

"Người a, chung quy phải đối với hành động của mình chịu trách nhiệm, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ hoặc là không hiểu chuyện liền được tha thứ, việc này đối với người bị hại là không công bình, ngài nói có đúng hay không?" Sở Du Nhiên thấy Linder trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng, không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, động tác mềm nhẹ, khóe miệng mỉm cười, khiến người nhìn không thấu cậu đến cùng muốn nói cái gì.

Ngay tại lúc Linder tuyệt vọng, Sở Du Nhiên lúc này mới nói tiếp: "Bất quá, tôi cảm thấy bản tính của Josh không xấu, xem mặt mũi của ngài, tôi sẽ tha thứ cậu ta."Linder ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ kích động, sau đó liền bị ép xuống.

Sở Du Nhiên tinh thần lực nhạy cảm, đem tâm tình đối phương nhìn rõ rõ ràng ràng, xem bộ dạng đối phương thở phào nhẹ nhõm, cậu liền mở miệng, "Tôi cảm thấy Josh là bị người ta lợi dụng, bản thân cậu ta không có ý nghĩ thương tổn Dillow, ngài có thể đi gặp cậu ta một lần, khuyên cậu một chút, đừng lại muốn che chở người giật dây, như vậy mới có thể tẩy thoát tội danh của chính mình, không liên lụy cả gia tộc của ngài."

Sở Du Nhiên lời này rõ ràng cho thấy nói cậu đã tha thứ Josh, bất quá cũng phải để Josh nói ra hung thủ phía sau màn, không thể một người chịu tội, Linder ngạc nhiên nhìn Sở Du Nhiên, trên mặt khó nén kích động, "Chú cám ơn con, con ngoan, con là người rộng lượng!"

Sở Du Nhiên cười cười, "Ngài chờ tôi nói hết lời, tôi đã cố hết sức bảo vệ Josh, điều kiện tiên quyết cậu ta phải nói ra người giật dây, trong ngày thường cha tôi bận, chuyện công tác liền làm phiền ngài."

Linder sắc mặt nhất đốn, nhìn trước mắt Sở Du Nhiên nhã trí ôn hoà, nhất thời tự giễu cười cười, vẫn là coi thường ông, "Chú đáp ứng." khẩu khí của Linder có chút cụt hứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!