Ta vỗ ngự-c, tự tin: "Tất nhiên!"
"Tống Tích Ngọc, nàng đúng là hồ đồ vô độ.
"Ta đoán hắn sẽ nổi giận, nên khi hắn đứng dậy, ta ôm eo hắn từ phía sau, tư thế giống hệt lúc sáng Tần Mộng Điệp ôm hắn. Cố Tề Minh cứng đờ. Ta giả vờ đáng thương:"Phu quân, một trăm lượng còn lại chàng chưa đưa ta đó..."
"Buông ra."
"Ta không buông."
"Nàng không buông, ta lấy bạc sao được?
"Ta nhân cơ hội giãn tay. Cố Tề Minh đưa cho ta một tờ ngân phiếu một trăm lượng. Ta ngẩng đầu, dè dặt nhận lấy:"Chàng thật sự không giận sao? Ta nói chàng... không thể ấy."
Hắn lạnh lùng cười, ánh mắt sâu thẳm, hàm ý khó đoán: "Tống Tích Ngọc, có lúc nàng thật đáng bị dạy dỗ."
Ta cẩn thận cất ngân phiếu, ngẩng đầu hỏi lại: "Bị dạy dỗ... là sao?"
Không ngờ, hắn đã khuất bóng, biến mất trong màn đêm.
Cả đêm hôm đó, Cố Tề Minh không trở về.
Ba ngày sau ta mới gặp lại hắn, trong tiệc mừng thọ mẹ chồng.
Vốn mẹ chồng không định tổ chức linh đình, nhưng ma ma nói việc Cố Tề Minh tỉnh lại là điều may, nên càng phải thêm niềm vui trong niềm vui, xua đi hết vận xui trong Cố phủ. Vì vậy, mẹ chồng mời những thân hữu thường xuyên lui tới, bao gồm cả phụ thân ta và kế mẫu, đến phủ xem hát.
Cố Tề Minh mời đoàn hát nổi tiếng nhất kinh thành, dựng sân khấu giữa sân trong của Hầu phủ.
Mẹ chồng cảm động rơi nước mắt, nắm tay ta và hắn, nghẹn ngào nói: "Giá mà đại ca con còn ở đây thì tốt biết mấy."
"Mẫu thân, hôm nay đừng nhắc đến chuyện đó."
Chúng ta dìu bà ngồi vào vị trí chính giữa.
Khi gặp lại kế mẫu, bà kéo ta lại dạy dỗ thật dài. Tai ta ù đi, không rõ trên sân đang hát gì.
Một lúc sau, tiếng nhạc bỗng dừng lại.
Một người mặc đồ đen từ trên không đáp xuống, tay cầm đuốc, uống thứ gì rồi phun ra ngọn lửa.
Dưới sân vang lên tràng pháo tay như sấm.
Đột nhiên, chân hắn trượt, đuốc bay ra ngoài, nước trong bình cũng đổ theo, lửa bén lên tấm màn bên sân khấu.
Đang giữa mùa hè, trời hanh khô, lửa bốc lên không thể kiểm soát.
Cố Tề Minh vội chỉ huy gia nhân sơ tán khách khứa.
Khói lửa cuồn cuộn bốc cao, mùi khét gay gắt khiến người nghẹt thở.
Tình hình nguy cấp, chẳng ai nghe lệnh Cố Tề Minh, ai cũng hoảng loạn bỏ chạy, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Trong lúc hỗn loạn, ta và mẹ chồng bị dòng người xô tách ra.
Mẹ chồng vấp ngã, đau đến không đứng dậy nổi; sân khấu sắp đổ ập xuống.
Tần Mộng Điệp bên cạnh mẹ chồng, nhưng dường như không nghe tiếng cầu cứu, vội bỏ chạy.
Ta vốn đã thoát ra ngoài, nhưng quay đầu trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!