Prev Next Phải ở bên nhau cả đời
"Lạc Dương..." Chung Nhiên khẽ rên, nhưng âm thanh phát ra giây tiếp theo đã tan biến trong nụ hôn.
Lạc Dương áp sát môi hôn đi hôn lại, không cho cô ấy cơ hội nói chuyện.
Cảm giác mềm mại trên môi hút cạn suy nghĩ, Chung Nhiên không kịp nghĩ gì, dần dần khép mắt, cô ấy nâng cánh tay ôm lấy cổ Lạc Dương, cũng quấn lấy môi cô nhẹ nhàng m*t mát.
Trong con hẻm, không khí yên tĩnh trở nên mập mờ, cả hai người đều không kìm lòng được, mặc cho hơi thở quấn lấy nhau.
Không rõ đã quên mình hôn nhau bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người đi qua, họ mới rời môi, hai má mỗi người đều ửng đỏ, tim đập nhanh.
Thần sắc Chung Nhiên có chút đờ đẫn, cả người ngây ra.
Lạc Dương đoán trước Chung Nhiên sẽ có phản ứng như vậy, Chung Nhiên là người vô tư đơn giản, một khi gặp chuyện phức tạp một chút là đầu óc đình trệ, cô không vội nói gì, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô ấy.
Lòng Chung Nhiên vẫn còn rộn ràng đập, cô ấy hồn vía lên mây nhìn Lạc Dương, sự mập mờ giữa hai người đều tràn ra, cô ấy chưa bao giờ nghĩ, người cho cô ấy nếm mùi vị của nụ hôn lại là Lạc Dương...
Trên đường về là Lạc Dương lái xe, Chung Nhiên ngồi ở ghế phụ một tiếng không nói, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thỉnh thoảng lại mím môi, dường như trên môi vẫn còn vương lại chút gì đó.
Lạc Dương bật chút nhạc dịu dàng yên tĩnh.
Cả đường đi họ đều không nói gì, nhưng bầu không khí trong xe mập mờ đến mức khó thở, ít nhất Chung Nhiên cảm thấy vậy.
Về đến nhà, Chung Nhiên gãi gãi cánh tay, mới chú ý trên cánh tay có mấy vết muỗi đốt, không biết bị đốt từ lúc nào, ngứa dữ dội.
Lạc Dương nắm lấy tay cô ấy, "Cào rách sẽ đau đấy."
"Ừm." Chung Nhiên liếc nhìn cô, rõ ràng đã quen biết hai mươi mấy năm, vậy mà lúc này ở bên nhau, lại có một cảm giác xa lạ, kỳ cục.
Lạc Dương: "Đi tắm trước đi, lát nữa mình bôi thuốc cho cậu."
Chung Nhiên gật đầu, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy vẫn luôn ở trong trạng thái mơ hồ, Lạc Dương nói gì cô ấy đều đáp ứng.
Lạc Dương nhìn theo bóng lưng cô ấy sau khi xoay người, bất lực cười nhẹ, thật là ngốc chết đi được.
Chung Nhiên tắm xong đi ra, liền bị Lạc Dương kéo đến sofa ngồi xuống, bôi thuốc cho cô ấy.
Lạc Dương lớn hơn cô ấy mấy tháng, tính cách lại trầm ổn hơn cô ấy, nên từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của Lạc Dương.
Lạc Dương xoa thuốc: "Đỡ hơn chưa?"
Chung Nhiên hoàn hồn, "Đỡ hơn rồi."
Lạc Dương: "Mình nói trong lòng cậu."
Chung Nhiên im lặng một lát, trong lòng vẫn rối bời, cũng không nói rõ được rối cái gì, có lẽ là quan hệ thay đổi quá đột ngột, cô ấy nhất thời không biết phải làm sao.
So với cô ấy, Lạc Dương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, "Ghét không?"
Chung Nhiên: "Hả?"
Lạc Dương: "Hôn mình, cậu ghét không?"
Chung Nhiên mặt bất ngờ lại nóng bừng, hỏi thẳng quá.
Lạc Dương nhìn chằm chằm cô ấy, "Nói thật đi."
Dưới ánh mắt chăm chú đó, Chung Nhiên lắc đầu, nếu ghét, ban tối đã không hôn lâu như vậy rồi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!