Tối hôm đó Việt Xán cứ mơ mơ màng màng theo Bạc Vãn Chiếu rời đi.
Trở lại con hẻm cũ kỹ ở khu phố cổ mà hôm nọ cô đã ngồi xe đi qua. Thời tiết tối nay không tốt, chợ đêm đã dọn hàng, không có mấy người, khắp nơi đều là màn sương nước mờ mịt.
Hai người cùng chung một chiếc ô, vai thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Rẽ vào con hẻm nhỏ, Việt Xán quay mặt nhìn người bên cạnh, khoảng cách quá gần, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêng, ánh sáng trong hẻm không mấy sáng sủa, chiếu lên gương mặt càng thêm dịu dàng, nhưng cô luôn cảm thấy sự dịu dàng này chỉ là lớp vỏ ngoài cùng của Bạc Vãn Chiếu.
Trên đường đi Việt Xán muốn nói lại thôi, cúi đầu đi một đoạn đường ngắn, cô nghiêng đầu gọi: "Bạc Vãn Chiếu..."
Bạc Vãn Chiếu nhìn cô, "Sao vậy?"
Việt Xán nhìn chằm chằm đôi lông mày bình thản, xinh đẹp của người kia, "Cô không bao giờ tức giận sao?"
Bạc Vãn Chiếu hỏi: "Tức giận chuyện gì?"
"Tôi..." Việt Xán chột dạ, "Đã lớn tiếng với cô."
Bạc Vãn Chiếu: "Cũng không sao."
Việt Xán không hiểu, truy hỏi: "Thế nào là cũng không sao chứ?"
Bạc Vãn Chiếu lại trả lời: "Không tức giận."
Giọng điệu và vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy khiến Việt Xán tin rằng câu nói đó là sự thật. Việt Xán không còn gì để nói, không hiểu sao, trong lòng cô lại hy vọng Bạc Vãn Chiếu có thể tức giận một chút.
Cô nhớ lại, kể từ khi quen biết, Bạc Vãn Chiếu giống như một người không có cảm xúc, cô chưa bao giờ thấy Bạc Vãn Chiếu tức giận, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Bạc Vãn Chiếu vui vẻ...
Không biết từ lúc nào đã đến nơi.
Bạc Vãn Chiếu thu ô, giũ những giọt mưa xuống đất, lấy chìa khóa mở cửa.
Việt Xán theo Bạc Vãn Chiếu vào nhà, khi nhìn rõ cách bố trí trong phòng, cô nhất thời im lặng, không gian nhỏ hẹp, chật chội, căn nhà này trong ngoài như một, quá đỗi cũ kỹ.
Bạc Vãn Chiếu chắc chắn Việt Xán chưa từng nhìn thấy căn phòng nào cũ kỹ, tồi tàn đến vậy. Cô không hề có tâm lý tự ti nào, người phải vùng vẫy để sống sót, bản thân đã không dễ dàng rồi, không có gì phải tự ti cả. Cô chỉ đơn thuần cảm thấy Việt Xán sẽ không quen với hoàn cảnh khó khăn này, có lẽ đến ở thêm một lát cũng khó.
"Lát nữa tôi đưa em về."
Việt Xán hoàn hồn nhìn cô ấy, "Cô không phải nói là sẽ cưu mang tôi sao?"
Lần này đến lượt Bạc Vãn Chiếu im lặng, câu nói của Việt Xán rõ ràng là có ý muốn ở lại đây qua đêm. Cô chờ đợi ba giây, dành thời gian để Việt Xán đổi ý.
Việt Xán không có ý định đổi ý, cô ấy nhìn chằm chằm Bạc Vãn Chiếu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dáng vẻ như muốn bám lấy cô.
Bạc Vãn Chiếu: "..."
Trời không còn sớm nữa, Bạc Vãn Chiếu lại cầm lấy chìa khóa bên cạnh, "Em ở đây đợi nhé, tôi đi mua đồ dùng vệ sinh cá nhân."
Việt Xán nghĩ đến con hẻm vừa tối vừa sâu bên ngoài, lại đang mưa, không có mấy người, bầu không khí giống như đang quay phim kinh dị, một mình thì quá không an toàn, cô bèn đi theo Bạc Vãn Chiếu, "Tôi cũng đi."
Bạc Vãn Chiếu tưởng cô sợ ở một mình trong này, "Ừm."
Cửa hàng tiện lợi ở bên đường, đi đi về về mất khoảng mười phút, mưa không nhỏ lại, gió thổi, những giọt mưa bay thẳng vào người, khi hai người trở về phòng trọ, người đã ướt một chút.
Bạc Vãn Chiếu: "Em đi tắm trước đi."
Việt Xán thấy cô ấy ướt nhiều hơn mình, muốn nói gì đó, nhưng Bạc Vãn Chiếu đã lấy đồ ngủ ra, giục cô đi vào phòng tắm. Cô ấy đành phải tắm nhanh chóng.
Không lâu sau, Việt Xán với mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, từ phòng tắm đến phòng ngủ chỉ cách vài bước chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!